Cứ ngỡ là Viên Soái to gan, trong mắt HạHoằng Huân thoáng chốc dâng lên lửagiận, anh tức giận quát: "Ai cho phépcậu chưanói báo cáo đã đi vào?" Quay đầu nhìn rõngười tớilà ai, anh buông bàn tay đang ôm bên hông MụcKhả ra, buồnbực day day huyệt thái dương, nói một câu: "Tạisao lại là anh? Chính ủy?"
Nghe thấy vậy, MụcKhả vộivàng lùi lại một bước, ngượng ngùng trốnsau lưng HạHoằng Huân, sau đó lộ ra cái đầunhỏ, lễphép nói: "Chính ủy, chàoanh!"
Mặc dù phá vỡ "Chuyệntốt" của vợ chồng son, Ninh An Lỗi vẫn bình tĩnh như trướccười cười, nhìn gương mặt của Mục Khả, anh nói: "Là Mục Khả sao, em có khỏekhông? Hoan nghênh em tới đơn vịchúng tôi." Thấy Hạ HoằngHuân định mở miệng liền nhớtới lờicần nói, anh nói thẳng: "Đoàn Thượng nghe nói hôm nay bạngái cậu tới, bảo tôi nói với cậu một tiếng, buổi tốianh ta mời ăn cơm. Vừa họp xong đã bỏchạy không thấy bóng người, tốc độ cơ độngkhá nhanh."
Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc bước ra đến ngoài cửa còn cườibổ sung mộtcâu: "Tôi cũng không nhìn thấy gì hết, hai ngườicứ tiếptục!"
Dù sao cũng dày dạnkinh nghiệm sa trường, trận chiến cỏncon này sao có thể hù dọa đượcDoanh trưởng Hạ danh tiếng lừng lại. Hạ HoằngHuân giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc củaMục Khả, bước nhanh đuổi theo. Lúc quay lại nhìnthấy MụcKhả chưahết xấuhổ vẫnbuồn cười.
Sau này Mục Khả vẫncòn nhớ nhưin nụ cườingày đó, đó là nụ cười ngu ngốccủa anh mà cô từng thấy.
Mục Khả bịanh cười đếnngượng ngùng, vội sửa sang lại chân váy vốnđang rất bằngphẳng, giậntrách nói: "Anh cười cái gì? Cứ nhưthể Chính ủycho phép anh nạp tiểu thiếpkhông bằng."
Hạ Hoằng Huân nghe vậyliền cườiha ha, dùng chân đá cửa đi tới, không nói lờinào ôm gọn cô vào trong lòng.
Mục Khả đẩyanh: "Không sợ Chính ủy quay lạisao." Lần thứ hai bị người ta bắtgặp bọnhọ "Mậpmờ" rồi, thật là, cho dù có nhảy vàosông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hạ Hoằng Huân dùng sứcôm lấy cô, buông một tay bấmnhẹ vào khuôn mặt cô: "Chính ủy hỏi tôi sao lạilừa đượcem tới tay, phê bình tôi trâu già gặm cỏnon."
Không nghĩ tới Chính ủy sẽnói ra những lời như vậy, MụcKhả cườikhanh khách, nghiêng đầu nhìn gương mặttuấn tú củaanh, tinh nghịch nói: "Anh thấy chưa, đến Chính ủycủa các anh cũng biết anh là đồlừa đảosiêu cấp!"
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, không nhanh không chậm vươntay, lấy ngón trỏ nâng cái cằm tinh tế củacô lên, giọng nói hết sứcdịu dàng: "Tôi lừa em cái gì, hử?"Thấy MụcKhả dựngthẳng lông mày mở to mắt, anh cười có chút gian tà: "Chờ đếnlúc tôi "cả xác cả thịt, toàn bộ ăn hết"lúc đó nói tôi là tên lừa gạt cũng không muộn."Vừa dứtlời, anh nhanh chóng cúi người hôn lên cổcô một cái.
Mệt cho cô trước kia còn cảmthấy đồngchí Trung tá cứng nhắc nghiêm túc. Bây giờ không chỉ học cách nói chuyệncủa cô, lạicòn đánh lén cô. Mục Khả giơtay lên như muốn đánh, nhưng lại nhìn thấyánh mắt thâm tình khẩn thiếtcủa anh, cô do dự đại khái ba giây, sau đóđổi thành vòng tay ôm lấy hông anh, ngườitiến sát vào trong ngực anh.
Hạ Hoằng Huân vuốtnhẹ mái tóc của cô, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Mục Khả lắc đầu, mặtdán sát vào ngực trái của anh, nghe thấyrõ cả nhịpđập củatim, hai mắt an tâm nhắm nghiền, im lặng nói một câu: " Ở cùng anhcó cảm giác rất ấm áp."
"Muốn tìm cảm giác khi còn bé sao? Quả thậtem nên chuyển tới chỗ của anh đấy."Hạ HoằngHuân cười cô, cánh tay ôm chặt cô gái nhỏtrong ngực, anh mỉm cười nói: "Chính ủy nói kém mườituổi thích hợp nhất, nhìn em giống nhưbé con vậy."
Đây là biệt hiệu thứnhất củaMục Khảdo Ninh An Lỗi đặt cho. Vừa rồi lúc đi ra còn vỗ vỗ vào bả vai củaHạ HoằngHuân nói: "Đồng chí nhỏ rất tốt, nhìn vào mắtcô ấy đã biết cô ấy là người đơnthuần, xem như cậu gặp đượcbé con, nhớ phải chăm sóc thật tốt."
Bé con? Chăm sóc thậttốt? MụcKhả nhíu lông mày: "Sao có thể nói em giốngcon gái của anh chứ?"
Hạ Hoằng Huân lấytay vuốt ve gương mặt mịn màng củacô, nheo lông mày nói: "Em nói nhưvậy sau này khi thân thiết tôi sẽcó chướng ngại tâm lý."
Mục Khả nhe răng cười, nhớ rằngmình còn mang theo "Nhiệm vụ" tới, rút khỏi ngực của anh, cúi đầu hỏi:"Tối hôm qua anh có nói, em tới đây anh sẽnói cho em biết một chuyện."
Hạ Hoằng Huân giảbộ ngây ngô hỏi: "Chuyện gì?"
Mục Khả chu miệngtỏ ra bấtmãn: "Không phải anh nói rằng lúc nào em tớianh sẽ nói hay sao!"
Hạ Hoằng Huân cầmlấy bàn tay cô, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng ấn nhẹmu bàn tay cô, anh cong môi cười một tiếng, thấp giọngtrầm thấpnói: "Em đã nghe nói ở bộ độilàm quan càng lớn, càng muốn tìm vợnhỏ chưa?"Thấy cô cau mày, anh giả vờnghiêm trang bổ sung: "Nghiên cứu khoa họcđang phát triển, càng lúc càng tiến bộ."
Nhận ra anh đang trêuchọc mình, Mục Khả cầm tay anh đưatới miệng, hung hăng cắn một cái.
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, cười nhẹ trách: "Em làcún đấy à, còn biết cắn người nữa!"Thấy dấurăng rõ ràng trên mu bàn tay, anh gõ nhẹmột cái vào trán cô: "Nếu nhưbị Đoàn trưởng, Chính ủy nhìn thấy hỏi tôi chuyện gì xảyra, tôi sẽ nói bạn gái của tôi bảo muốnmài răng nên tôi cho cô ấy mài."
Mục Khả nghĩ đếntình huống xấu hộ liền kiễngchân ôm lấy cổ anh, giọng nói có chút yếu ớt:"Lại bắtnạt em rồi!"
Hạ Hoằng Huân thân mậtvéo nhẹ chóp mũi của cô, dịudàng nói: "Muốn nhìn em cười. Em cườilên rất xinh đẹp, đơn thuần giốngnhư tờgiấy trắng."
Hàng lông mi dài khẽrun lên, đầu ngón tay Mục Khảvuốt nhẹgương mặtanh, cười ngọt ngào hỏi: "Em làgiấy trắng, vậy anh là cái gì?"
Thấy cô cười tinh nghịch, Hạ HoằngHuân hôn lên má cô một cái, sau đó vôcùng bình tĩnh nói: "Tờ báo!"
Mục Khả buồncười đếnkhông đứng thẳng được, Hạ HoằngHuân vỗ nhẹlưng củacô để thuậnkhí. Cười đủ rồi, Mục Thầncùng Viên Soái cũng vừa trở lại. Bọn họrất quy củhô báo cáo, đến khi nghe được HạHoằng Huân nói "Đi vào" thì mới dám đẩycửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!