Trải qua thử thách củanăm tháng, trên người Hạ HoằngHuân tản ra hơi thở có thể khiếnngười khác an tâm, ngay cả giọngnói trầm ấmcũng như hạcổ ngườita, khiến Mục Khả không thể kiềmchế mà bịcuốn hút, thậm chí còn thổ lộ hết. Hạ HoằngHuân hỏi cô buổi tối có phải trởvề nhà hay không, hay trở vềkhí túc xá, Mục Khả rốtcuộc lấyhết dũng khí đem chuyện đã giấutrong lòng hai chục năm nay tâm sự.
Giọng nói của cô buồnbuồn, không còn trong trẻo nhưthường ngày: "Em ghét trở về, ghét cùng bọn họ giống như ngườimột nhà, ngồi chung một chỗ ăn cơm, mỗi lầnnhư vậyem đều có cảm giác không tiêu hóa nổi. Em cảm thấynói với họ một câu thôi cũng đã có lỗi với mẹem."
Một đứa bé năm tuổi, trí nhớ tươngđối có hạn. Sự che chởcùng thương yêu của Hách Xảo Mai đã khắc sâu trong lòng của Mục Khả bé nhỏ, thiếu sót tình thương của cha, Mục KhảiMinh vĩnh viễn không thể bù đắpđủ.
Nhận ra tâm trạng củaMục Khảđang xấu dần, Hạ HoằngHuân đau lòng nhẹ nhàng trách: "Nhađầu ngốc...."
Mục Khả nói nhỏ:"Anh cũng biết sao? Chắc chắnlà anh họ nói cho anh biết."
"Cậu ta có nóiqua một chút với tôi, sợ em không thích, nên cũng không nói nhiều." Hạ HoằngHuân thành thực thẳng thắn:"Cậu ta cảm thấy chính em nói chotôi biết sẽtốt hơn."
Hôm chấm dứt đợthuấn luyệnquân sự HạHoằng Huân đã cố ý đi tìm hiều, từ MụcNham nên biết được một số chuyệncủa MụcKhả. Anh biết lúc cô năm tuổi Hách Xảo Mai bịbệnh mà qua đời. Mục Thần ra đờinăm cô bảy tuổi, dì nhỏ Hách Ức Mai chính thứcbước vào cửanhà họ Mục. Nhưng lúc Mục Thần hai tuổi, MụcKhả mớibiết mình có em trai cùng cha khác mẹ. Trừmấy chuyệnđó ra, Hạ Hoằng Huân cũng biết thêm một sốchuyện khác.
Lúc Mục Khả hai tuổi, Mục KhảiMinh được nghỉ phép trở về nhà thăm ngườithân, con gái không để cho ông lên giường ôm vợ, cô ôm mẹ nói nhỏ: "Lúc nào chú rời khỏi nhà chúng ta vậy?" Làm Mục Khải Minh có chút buồn bã. Lúc ba tuổi Mục Khảvẽ tranh, bức tranh trong phòng có mẹ, có cô, ngay cả Hách Nghĩa Thành cũng có, duy chỉ không có Mục KhảiMinh. Mục Khải Minh vuốt nhẹ mái tóc đen mềmmại củacon gái, dịu dàng hỏi: "KhảKhả, ba ởchỗ nào vậy?"Mục Khảlúc lắc cái đầu nhỏ, giống nhưlà muốn thoát khỏi bàn tay của cha, cũngkhông ngẩng đầu mà nói: "Chú ở bênngoài."
Đêm hôm đó Mục Khải Minh mấtngủ, ngắmnhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp củavợ, lòng ông tràn đầy áy náy. Ngày trở về đơn vị, Hách Xảo Mai cùng Mục Khảđi tiễn, ông hôn một cái vào gươngmặt con gái, lại sửa lại mái tóc dài bịgió thổi bay của vợ, rốt cuộckhông nhịn được nói: "Xảo Mai, theo quân đội đi."
Có lẽ do ông ích kỉ khiếnvợ vì ông bỏ cả tình yêu với công việcđể đếnvới cuộcsống bộđội xa xôi. Nhưng mà gần nhau thì ít màxa cách thì nhiều khiến hai vợchồng nếmkhông ít thương nhớ đau khổ, giữa hai người, chắc chắn phảicó một ngườichịu hy sinh. Vậy mà khi Hách Xảo Maiđang rưng rưng tạm biệt họcsinh, đúng lúc chuẩn bị đoàn tụcùng chồng, vận mệnh lại không mỉmcười vớibà. Bà bỗng dưng ngất xỉu, sau đượcchẩn đoán bị ung thư không thể chữakhỏi.
Đểcó thể điềutrị kéo dài sinh mạng cho bà, kếhoạch theo quân bị trì hoãn vô thời hạn.
"Thật ra thìkhông có gì..." Biết rõnhìn anh không nhìn thấy, Mục Khảvẫn kiên cườngcười cười, cô nói qua loa: "Em chỉ nghĩ đơn giảnlà mẹ không có ở đây, ba cưới dì nhỏ, sau đó bọnhọ có em bé, mà em là người cuốicùng biết sự tồn tại củaTiểu Thần...."
Một chuyện long trờilở đấtmà cô nói nói nhẹ như thểgió thổi mây trôi, Hạ HoằngHuân cảm thấy đau lòng, anh lo lắng gọi mộttiếng: "Mục Khả!"
"Anh không cầnphải an ủiem, cùng đừng nên khuyên em." Mục Khảđưa mắtnhìn đến quyển photo album cũ, từ từ nói: "Chuyệnem không làm được anh cũng đừng miễncưỡng, em sẽ mất hứng, không vui nổi."
Bản tính trẻ con chân thậtcủa cô khiếnHạ HoằngHuân khẽ cau mày, anh thả lỏngnhẹ nhàng nói: "Hậu quảcủa việcmất hứngrất nghiêm trọng, liệu có tính hủy diệtkhông?" Nghe được cô ừ mộttiếng, anh nói thêm: "Nghĩ tới khuyên em, chỉlà thành thật mà nói, tôi cũng không biết nên khuyên nhưthế nào. Hơnnữa tôi cảmthấy đượcbây giờ em như vậy rất tốt. Bác gái không còn là chuyện không thể thay đổi, em có thể vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Chỉ là tôi hy vọng em có thể hiểu, bảntính con người có bao nhiêu rực rỡchúng ta không biết được thếnên chúng ta không cần quá so đo về chút điểmtối nho nhỏkia, nhưng tuyệt đối không nên để cho nó phát triển hơn."
Đối với HạHoằng Huân mà nói, chuyện nhà MụcKhả anh cảmthấy mình không nên tham dự, ít nhấtbây giờ không nên. Về phầnkhúc mắc giữa cô và những người trong gia đình, nếu mười lăm năm ngay cả Hách Nghĩa Thành cũng không thể thay đổiđược, anh không rằng mình có bản lĩnh cao cường đểcó thể gỡbỏ. Vì vậy, thay vì khiến cô thêm đau lòng, không bằng đốixử chăm sóc cô thật tốt.
Mục Khả hỏingược lại:"Vậy trong lòng anh cũng có một chút suy nghĩ đen tối sao?"
Hạ Hoằng Huân thẳngthắn: "Có."
"Là cái gì?"
"Tốc chiến tốcthắng khiếnem trở thành tài sản riêng củamình."
"..."
"Được rồi, đừngsợ, tôi chỉlà mượn đềtài để nói chuyện của mình, nhắc nhởem là tôi có mục đích như vậy."
Mục Khả bắt đầu suy nghĩ, do dự một chút, cô ấp a ấpúng hỏi: "Anh, nói cho em biết, tạisao anh lại yêu em?"
Hạ Hoằng Huân cườikhẽ: "Muốn biết? Chờ em tớitrước mặttôi sẽ nói cho em biết."
Mục Khả tứcgiận, uy hiếp nói: "Anh không nói em sẽkhông tới."
Anh liền nói lại: "Em không tớiđừng mơtôi nói cho em biết."
"Muốn nói hay khôngthì tùy, em không thèm nghe nữa."
"Vậy thì thật là hồđồ, đượcthôi. Dù sao tôi cũng đã quen với kiểu cảngày cứ mơmàng của em rồi…"
"Em mơ màng lúcnào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!