Mặc dù là em gái Hạ HoằngHuân, nhưng đối với Mục Khảmà nói thì Hạ Nhã Ngôn vẫn còn xa lạ, mà cô cũng không có hảo cảm vớicô bạn gái quyến rũ trước của anh, cho nên Mục Khả cũng không có ý định chào hỏi. Dù sao với quan hệ bây giờ củacô với Hạ Nhã Ngôn thì cũngchưa cầnthiết lắm. Tuy nhiên, dường như Thích TửDi và Hạ Nhã nhìn thấy cô, đi thẳngđến bàn cô. Chỉ có điều, Mục Khảđã đoán sai, mục tiêu của hai ngườibọn họkhông phải là cô, mà là hai người đàn ông ngồicạnh cô – Tả Minh Hoàng và Hách Nghĩa Thành.
Thích Tử Di tuy nhìnthấy MụcKhả nhưnglại giảvờ nhưkhông thấy, nở nụ cười máy móc, tiệntay bới nhẹmái tóc dài xoăn nhẹ, giọng nói nhẹnhàng: "Thật là trùng hợp, Minh Hoàng, sao anh lại tớinơi xa nhưvậy đểăn cơm?" Hai người bọn họ cùng làm việctại bệnhviện quân y nên đương nhiên quen biết nhau.
Cũng không biết giữa Thích TửDi và Mục Khả có gì đó, Tả Minh Hoàngsuy nghĩ đăm chiêu, nhìn Hạ Nhã Ngôn, lập tứctao nhã đứng lên, ánh mắt mái tóc đen củaMục Khả, ôn hòa giải thích: "Đây là bạn củaanh, cô ấy đi làm ở gầnđây." Biểu cảm bình thản ung dung giống nhưcó quan hệ thân thiết vớiMục Khả, ánh mắt quyến luyến không bỏ sót mộtchi tiết nào.
Hách Nghĩa Thành mặcquân trang, là quân nhân đương nhiên anhkhông thể là người bạn đi làm ở gầnđây Tả Minh Hoàng nói đến được. Như vậy, xem ra người cậu ta muốn ám chỉ không cầnnói cũng đã biết. Ánh mắt HạNhã Ngôn lướt qua anh, dời về Mục Khảđang ngồi đối diện anh. Dĩ nhiên côkhông quên lần trước trong bệnh viện đã gặpcô gái xinh đẹp này, vả lạiký ức hãy còn mới mẻ.
Trong lòng không tránh khỏirung động, ngay sau đó cô lấy lạibình tĩnh mỉm cười. Cô gật đầu với Mục Khảcoi như chào hỏi, vừa khách khí vừa nhàn nhạtchào một tiếng: "Bác sỹ Tả." Sau đó quay sang Hách Nghĩa Thành lễ phép nói: "Tham mưu trưởng Hách, lại gặpnhau rồi!"
Hách Nghĩa Thành thu lạivẻ không vui trên mặt, anh đứngdậy lịchsự chào: "Bác sỹ Hạ!" Lời còn chưanói xong, anh nhanh tay kéo cô lại gần, tránh đượcnhân viên phục vụ đang bưng khay bước nhanh qua.
Đột nhiên va chạm tay chân thân mật làm tim Hạ Nhã Ngôn đập loạnnhịp. Xoay người lại nhìn thấy nhân viên phụcvụ đang bưngbát canh nóng, cô khẽ nhíu mày, quay rathẹn thùng mỉm cười với Hách Nghĩa Thành: "Làm sao mà lần nào cũng bịxấu mặttrước mặtanh." Tuy ngoài miệng là nói vậy, nhưngtrong lòng lại nghĩ tất cả đều là do đôi giày cao gót của cô gây họa, nhất địnhlúc trở vềphải bẻgãy hết gót mới được.
Hách Nghĩa Thành khẽnhíu mày, vừa đùa vừa nói: "Ý củacô không phải đang trách tôi xuất hiệnkhông đúng lúc chứ?"
Hạ nhã Ngôn hơi chau mày, giọngnói có chút chấp nhận đáp: "Anh nghĩ như vậy thì tôi cũng khôngcòn cách nào khác."
Ánh mắt của cô lộra mấy phầndí dỏm, có phần giống khi Mục Khảbướng bỉnh, khiến cho Hách Nghĩa Thành khẽ mỉm cười.
Có chút bất ngờ khi Hách Nghĩa Thành quen biết HạNhã Ngôn, Mục Khả thả thìa sữa chua trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắtđúng lúc nhìn thấy Thích Tử Di. Lúc này, HạNhã Ngôn giống như vừa phát hiện ra vùng đấtmới, cô không đầu không cúi hỏi: "Côtên là Mục Khả?"
Nhìn theo ánh mắtnghi hoặc của cô về phía tên viết trên trên báo cáo kiểm tra của bệnh việnquân y, Mục Khả khẽ gật đầumột cái: "Đúng vậy, MụcKhả." Nghĩ đến cô ấy là em gái của bạntrai, Mục Khả không hiểu sao có chútcăng thẳng.
Khuôn mặt xinh đẹp củaHạ Nhã Ngôn xuất hiện một tia vui mừng, cô hỏi tới:"Cô biết HạHoằng Huân sao?"
Không bỏ qua tia nhìnsắc bén trong mắt của Thích Tử Di, MụcKhả lầnnữa gậtđầu, giọngnói có chút xấu hổ: "Lần trước anh ấycùng tôi đến bệnh viện hai người, kiểmtra sức khoẻ xong đã đi tìm cô, y tá nói cô đi kiểm tra phòng bệnh nhân nênkhông gặp." Mục Khảcũng không có ý định trực tiếpgiải thích quan hệ giữa mình và Hạ HoằngHuân, cô cũng đoán được Hạ Nhã Ngôn hỏicô điều này hẳn đã biết gì đó.
Hạ Nhã Ngôn quan sátcô gái điềm tĩnh tươi cườitrước mặt, trong ánh mắt thoáng hiện nên nét cười, cô thân thiện trịnh trọng tự giớithiệu vềmình: "Xin chào, Mục Khả, tôi là em gái của Hạ Hoằng Huân – HạNhã Ngôn. Ngày hôm trước anh ấy gọiđiện thoạicho tôi bảo tôi đi xem kết quảkiểm tra sứckhỏe củacô, không ngờ hôm nay được gặp. Rất hân hạnhđược biếtcô."
Thì ra là anh còn băn khoăn chuyện kiểm tra sức khoẻcủa cô. MụcKhả buồncười, nụcười nhẹnhàng khoan khoái mà sáng rỡ, cảm giác buồnbực vì Hách Nghĩa Thành trước đó đềubị quét sạch. Cảm giác đượcquan tâm dâng lên trong lòng, Mục Khả cảmthấy thựcấm áp, cô nói: "Tôi cũng vậy, rấthân hạnh đượcbiết cô, bác sỹ Hạ."
Hạ Nhã Ngôn như thểhai người đã quen biết từlâu, cô nói: "Gọi tôi là Nhã Ngôn đi, để cho anh trai tôi biết cô gọi tôi là bác sỹ Hạ, lại phạttôi đứng tưthế hành quân hoặc chạy vòng vòng cái gìđó, tôi không có gan chọc giận anh ấyđâu."
Mục Khả biếtđiều khéo gọi một tiếng: "Nhã Ngôn." Trong lòng thầm suy nghĩ: ngườikia quả thựcrất thích phạt người khác, trừ tư thế hành quân và chạy vòng, chẳng lẽ không có ý tưởnggì mới mẻhơn sao?
Nhìn nét cười còn rạng rỡtrên mặt HạNhã Ngôn, tâm tình tốt vất vả lắm mớilấy lạiđược củaHách Nghĩa Thành bỗng tan thành mâykhói. Trong mắt anh thậm chí còn có chút lửa giận, nghĩ thầm chỉmột mình HạHoằng Huân còn chưa giải quyết xong, tạisao bây giờ còn xuất hiệnthêm em gái nữa? Đã vậy anh còn hai lầnra tay giúp đỡ người ta? Vậy nên anh tức giậnnói chen vào giữa hai người, hỏiMục Khả:"Ăn no chưa?
No bụng rồi thì đi thôi, cậu còn có việc."
Mục Khả sợrun lên, ngay sau đó dường như đã hiểura gì đó, cô biết điều nói: "Cháu vốn không đói, là hai ngườiđã ăn no chưa?"
"No rồi."Hách Nghĩa Thành ảm đạm nói vớinhân viên phục vụ đi qua: "Tính tiền!"
Không biết quan hệ củaHách Nghĩa Thành và Mục Khả là quan hệgì nên Hạ Nhã Ngôn tất nhiên không biết anh ta cùng anh trai mình có hiềmkhích. Không kịp phản ứngvới vẻmặt độtnhiên lạnh lùng của anh, vẫn còn đang suynghĩ không biết nên nói thế nào, đã thấyHách Nghĩa Thành nhanh nhẹn thanh toánhóa đơn. Còn không để ý đang mặcquân trang trên người, vô cùng thân mật dắt tayMục Khảđi, cũng không nói thêm lời nào đi rangoài.
Hạ Nhã Ngôn không thể làm gì khác hơnngoài nói với Mục Khả: "Ngày nào đó anhtôi được nghỉ phép, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm, hẹn gặp lại."
Không đợi Mục Khảtrả lời, Hách Nghĩa Thành lạnh lùng từ chối:"Tốt nhất là đừng gặp lạinữa!"
Nhìn bóng dáng của chị dâu nhỏbé giống như là bị Hách Nghĩa Thành bắt cóc mang đi, Hạ Nhã Ngôn bất mãn lẩm bẩm:"Quả thật không thể hiểu được! Tham Mưu Trưởng thì ngon lắm sao? Lôikéo người ta như kéo con mèo vậy!"Xoay người lại thấy gương mặtthất thầncủa Thích Tử Di, cô khoác tay bạn tốt, nửađùa nửa thậtnói: "Cái bộ dạng này củacậu sẽkhiến mình lầm tưởng rằng cậuvới anh trai mình tình cũ chưa dứtđó."
Thích tử di nghe vậy chỉcười gượng, cô không nói gì, giống như chấpnhận nhữnglời HạNhã Ngôn nói là đúng.
Đối với bạntốt từngthay đổi tình cảm, Hạ Nhã Ngôn đã tha thứ. Không phảicô phản bộianh trai thiên vị bạn tốt, chỉ vì HạHoằng Huân nói với cô rằng: "Cô ấy không sai. Bọnanh chỉ vì không hợp nhau, chia tay là chuyện sớmhay muộn. Không cần vì vậy ảnh hưởngđến tình cảmtốt đẹpcủa chịem hai người, không cần thiết."
"Sao vậy? Khôngphải vẫnluôn nói hi vọng anh tôi sớm tìm đượcbạn gái sao?" Hạ Nhã Ngôn không hiểu phản ứng củaThích Tử Di như vậy là có ý gì, cô nói:"Vẻ mặtbuồn bã củacậu không phải là vẻ mặt củamột "cô dâu sắp lên xe hoa" nên có."
Không biết có phải do mấychữ "Cô dâu sắp lên xe hoa" khiến cô hơi nhói lòng, Thích Tử Di bỗng nhiêm cảm thấychoáng váng, cô mờ mịt nhìn gươngmặt HạNhã Ngôn gần trong gang tấc, vẻmặt hiệnlên chút hoảng hốt. Lúc sau thoáng hiệnlên nụ cườicòn khó coi hơn khóc, ra vẻ không có chuyệngì nói: "Đừng có đoán bừa, mình đang nghĩ bạn gái của Hạ HoằngHuân vừa trẻ tuổi lại vừaxinh đẹp thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!