Cho dù lưu luyến thếnào, bước chân của thời gian cũng sẽ không dừnglại vì bấtcứ ai.
Sáng sớm, cả vùng đấtcòn đang ngủ say, vạn vậtbị bao phủtrong đám sương mù mờ ảo, nhìn không rõ.
Xe riêng trụ sở huấnluyện đã dừngở dướichân núi. Mục Khả chui ra khỏi chướng, nhìn thấyHạ HoằngHuân đứng ởtrước mặtcác sĩ quan nói gì đó, nhìn bóng lưngcao lớn củaanh, trái tim không hiểu sao dâng lên một chút thươngcảm.
Khi huấn luyện viên sắpxếp từnghọc viên lên xe, Hạ HoằngHuân ngăn Mục Khả đang theo đuôi sau lưngTô Điềm m: "Em theo xe tôi."Nói xong, không chút kiêng dè mà dắt bạn gái ngồilên xe của anh.
Xe việt dã chạy đượcmột khoảng, Hạ HoằngHuân đánh vỡ yên lặng bắtđầu dặndò: "Em thích ngủ nướng, trởvề nhớđặt chuông báo thức cẩn thận, đừngđể đi làm muộn. Thôi, hay là mỗi sángsớm tôi gọiđiện thoạicho em đi, đảm bảo hơn chuông báo thức, tôi lo nó không gọi được em dậy..." Dừng một chút, anh thả chậmtốc độxe, xoay người lại đem túi ngày hôm qua mang đếnđặt ởchỗ ngồiphía sau đưa cho Mục Khả:"
Đường máu em thấp, bình thườngphải tựchú ý nhiều, nơi này có chocolate cùng đường, còn có mấy thứ khác khác, thích ăn cái gì từtự mang mộtít theo bên người, chỉ là không thểăn thay cơm... Em ở túc xá củatrường đúng không? Tôi có cơ hộira ngoài sẽ đến thăm em. Nếu em có thời gian lạicũng muốn..."
Câu "Hoan nghênh em tùy thời tới doanh trại" bịnuốt trởvào, một tay Hạ Hoằng Huân đỡ tay lái, đưatay phải ra cầm lấy tay Mục Khả, thật lâu mớinói: "Tối hôm qua do tôi nóng nảy, dọaem rồi phảikhông? Xin lỗi. Trước không nói đếnchuyện này nữa, dù sao cũng phải đủ thờigian sát hạch tôi đã, bao lâu cũng được, em tựtính toán, được không?" Thấy cô không thèm liếc anh một cái, Hạ HoằngHuân nóng nảy: "Dù gì cũng phải nói mộtcâu với tôi đi chứ, đợi lát nữađến trụsở huấnluyện thu thập xong, thì phải tiễn mọingười trởvề, cũng không thể cứ như vậy để cho em đi."
Kể từ tốihôm qua sau khi nói ra yêu cầu muốn kếthôn, Mục Khả dường như luôn cốtình trốn tránh anh, ngay cả sau khi tan cuộcđốt lửatrại anh muốn giữ cô lại nói vài câu, cô cũng không cho. Biết rõ thậtsự đã đắctội với cô bạn gái nhỏ, cả đêm tinh thầnHạ HoằngHuân cũng có chút không yên. Sắp phải xa nhau, anh đương nhiên muốn lấy ra tấtcả vốnliếng dụdỗ cô, nếukhông " ở riêng hai nơi " nhưnày thì yêu đương kiểu gì?
Siết chặt năm ngón tay, nắm lấy đầu ngón tay hơilạnh củacô trong lòng bàn tay sưởi ấm, HạHoằng Huân thỏa hiệp nói: "Biết sai có thểsửa là đồngchí tốt, đúng không? Xin thủ trưởngcho cơ hộihối cảiđể làm ngườimới."
Nhìn anh cố tình làmra dáng vẻ tủi thân, Mục Khả oán trách nởnụ cười, cô vừa rút tay về vừa nhắc nhở:"Lo lái xe đi, đừng lấy sinh mệnhquần chúng ra đùa." Tính khí cô cóchút bướng bỉnh, nhưng đại đa sốthời điểmthì rất dễnói chuyện, chỉ cần không phạm vào tộilớn giếtkhông tha.
Hạ Hoằng Huân giơtay lên véo một cái lên mặt cô, cườiđáp: "Rõ!"
Mục Khả ôm mộttúi lớn đồăn vặt, nghiêng đầu hỏi anh: "Mới vừarồi anh nói nếu em có thời gian lại cũng muốn… thì thế nào?" Đừng thấylúc trước cô im lặng không nói, Hạ Hoằng Huân nói gì cô đều nghe lọt hết.
"Tôi muốn nói nếu em không quá bận rộn, lúc nào cũng có thể đếndoanh trại gặp tôi."
"Em không nhớanh, đến gặpanh làm gì."
"Là tôi nhớ em. Xin em đến gặp tôi. Nếu em đến, tôi coi em như thủ trưởng mà đón tiếp, được không?"
Mục Khả quay mặtsang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổđang lùi dần, mím môi, cười mà không nói.
Hơn một giờqua đi rất nhanh. Khi cách trụ sở huấn luyệnchừng mườiphút đường xe, Hạ Hoằng Huân dừng xe ởven đường. Tayphải chốnglên lưng dựaghế phụ, Hạ HoằngHuân nhìn Mục Khả, giọng nói dịu dàng: "Vừanãy quá nhiều người, bây giờ nói tạm biệtđi."
Mục Khả không nói gì, Hạ Hoằng Huân đã đưa tay trái ra cùng với cô mười ngón giao nhau, đồng thờinghiêng người hôn lên môi cô.
Hôn triền miên, thấp giọngrên rỉ càng êm ái...
Khi tất cả thầytrò thu thập xong đồ tập họp ởtrong sân huấn luyện xong, trừxe riêng dừng ở cửa nhắc nhởmọi ngườimột tháng huấn luyện quân sự chấmdứt ra, HạHoằng Huân cùng mười sĩ quan trẻ tuổi anh mang theo từ quân đoàn 532 hiên ngang mạnhmẽ đứngở bên ngoài, chờ tiễn bọn họ.
Đưa mắt nhìn tấtcả họcviên lên xe, Hạ Hoằng Huân dùng giọngnói hùng hậu ra khẩu lệnh:"Chào!"
Tất cả thầytrò trên xe vẫy tay chào từ biệtvới huấn luyện viên, các nữsinh cảm tính ào ào rơi lệ. Mục Khảngồi xuốngghế gầncửa sổ, đón nhận ánh mắt Hạ Hoằng Huân, cô giơtay lên dùng sức vẫy vẫy.
Nghỉ, Hạ HoằngHuân hít vào thật sâu, tặng cho cô nụcười cổvũ, cũng giơ tay lên vẫy chào cô.
Khi xe biến mất khỏitầm mắt, xoay người nhìn về sân huấn luyện trởnên vắng lặngyên tĩnh, lạnh lùng như hạ hoằng huân, cũng khó tránh khỏi cảmthấy thê lương. Anh lấy điệnthoại di độnggửi cho MụcKhả mộttin nhắn, anh nói: "Cẩn thận, đừng làm cho tôi lo lắng!"
Mục Khả xem đi xem lạitin nhắn ngắn gọn, cuối cùng vẫnkhông thể nào nhịn được, một giọtlệ, nhẹnhàng trượt ra từ khóe mắt...
Đây chính là ly biệt, lúc nào cũng khiến người ta sầunão.
Một tháng cuộc sốnghuấn luyệnquân sự cứnhư vậykết thúc, Mục Khả thu hoạch mộtvị bạntrai quân nhân, mà huấn luyện viên HạHoằng Huân, rốt cuộc nhắm ngay hồngtâm hạnh phúc, chỉ đợi bóp cò, một phát bắntrúng.
Bắt đầu từhôm nay, tình yêu của bọn họ dường nhưlại đi tớimột vạchxuất phát khác. Cuộc sốngtrở vềquỹ đạovốn có, lạivùi đầu vào công việc khẩntrương mà bận rộn. Nhìn bề ngoài, không có gì thay đổi, tấtcả vẫnnhư cũ, thay đổi duy nhất, dường nhưlà trong lòng.
Mục Khả trở lại trườngđược ba ngày, bạn tốt Hướng Vi mấttích đã lâu lại xuất hiện, điện thoạivừa thông, cô liền dồn dập hỏithăm tiến triển yêu đương của MụcKhả cùng HạHoằng Huân : "Sao rồi? Hai ngườitrong thời kỳ yêu đương cuồngnhiệt có làm chuyện gì khác hay không? Anh ta hôn cậuchưa? Kỹthuật nhưthế nào? Ai, thôi, cái vấn đềnày nhất địnhcậu không trả lời được, ai bảocậu là nụhôn đầu cơ, căn bản chưatừng nghiên cứu kỹ thuật..."
Thói quen thích nửađêm gọi điệnthoại cho cô sợ là không sửa được rồi. Mục Khảtừ từnhắm hai mắtchui vào ổ chăn, hàm hàm hồ hồnói: "Cậu rụt rè một chút thì chết à? Mình bắtđầu hoài nghi giới tính của cậu rồi. Nói như thểcậu nghiên cứu rất nhiều rồi ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!