Thấy "Tùbinh" không nhúc nhích cũng không chịuphối hợp, Mục Khảtức giậndùng cây gậy gỗ chọc chọc ngang lưnganh lần nữa, lặp lại:"Nộp vũ khí đầu hàng không giết!"Giọng nói thanh thúy kết hợpvới ngữkhí nghiêm nghị khó gặp, có vẻcó chút không hợp.
"Kẻ địch" thong thả ung dung để ống nhòm xuống, đưa lưngvề phía cô, hỏi: "Không có súng thì làm thếnào?"
Mục Khả nghe thếtim đập mạnhvà loạn nhịp, ngay sau đó lấy cây gậy dùng sứcgõ trên lưng anh, tức giậnnói: "Không có súng còn có người! Bắt ngườitrả nợ!"
"Tôi cũng đang có ý đó." Người nọ cười, lấygiọng nói từ tính trầm thấp nói: "Làm tù binh của em, em có thể"muốn gì làm nấy" với tôi."
Lại trêu chọc cô. Sao không chịu nói chuyện đứng đắnthế nhỉ? Mục Khảném gậy gỗxuống đất, nâng bàn tay trắng như phấnđấm vào lưnganh: "Nếu đồng chí Doanh trưởng phêchuẩn, vậyem cũng sẽ không khách khí, hành quyết tạichỗ!"
"Hành quyết tại chỗ?"Bị thái độ"Dũng mãnh" của cô chọc cười, Hạ HoằngHuân thản nhiên xoay người, cầmđôi tay nhỏ bé trắng trẻo của cô: "Không thành vấn đề, vậy hành quyết tại chỗ luôn đi." Lời còn chưa dứt, anh cấtbước tiếnlên, dùng cánh tay đem cô bạn gái nhỏ ngày nhớđêm mong ôm vào trước ngực, đồngthời cúi thấp đầu hôn cô rất sâu.
Vừa bắt đầuMục Khảvẫn hơichống cự, dần dầnbị hôn đếnngoan ngoãn. Theo bản năng ôm eo Hạ HoằngHuân, cô hơi ngẩng đầu lên, hứng lấynụ hôn bá đạo lại không mất sự dịu dàng củaanh.
Nhớ đánh giá của HạHoằng Huân với khẩu ngữ của Mục Khảkhông? Anh nói cô nói tiếng Anh như ngườiMỹ. Không thể không thừa nhận, làm sinh viên giỏi hệ Anh Ngữ, khẩuâm của MụcKhả so với "Điên cuồng Anh ngữ"không kém bao nhiêu.
Dĩ nhiên, cũng không phảiHạ HoằngHuân nghe cô nói tiếng Anh mới biếttù binh của mình là Mục Khả. Hôm nay anh cố ý chạy tới, đã sớm nhìn thấy cô, đi theo cô tới tận tớiđây. Chỉ là nhóm nhỏ bốnngười củacô hành động quá chậm chạp, Doanh trưởng doanh trại trinh sát nhưanh không cần ngụy trang cũng không mấtnhiều công sức đã có thể lặng yên tiếpcận bọnhọ mà không bị phát hiện. Thật dễdàng đợi đếnlúc cô đi một mình, Hạ HoằngHuân mới xuất hiện.
Nghe được tiếngbước chân cố ý đi nhẹ đang tiến gầnđến sau lưng, khóe môi anh khẽ nâng lên, chờ đợi bị bắtlàm tù binh.
Nói cả đời cũng hơiquá, dù sao anh còn rất trẻ. Nhưngsống đếnba mươi hai tuổi, lần đầu tiên HạHoằng Huân cam tâm tình nguyện trởthành tù binh. Xác thực nên nói, tù binhcủa tình yêu. Hạ Hoằng Huân từng nói với MụcKhả, sau khi ở cùng cô, anh cảm thấy mùi vịcủa gia đình ở trên người cô.
Vừa hôn xong, Hạ HoằngHuân rời khỏi đôi môi mềm mại củacô, sau lại giống như luyến tiếc, nhẹ nhàng hôn thêm một cái lạimột cái, chọc cho Mục Khả buồncười, sẵnggiọng: "Đáng ghét!"
Hạ Hoằng Huân ngắmkhuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, siếtchặt cánh tay, để cho thân thể mềm mạinhỏ bé củacô dán chặt vào anh, anh cười nhưkhông cười hỏi: "Đáng ghét, hử?"
Ngắm nhìn đôi mắt sáng ngờilại sâu thẳmcủa cô, thầnthái nghiêm túc lại lộ ra mậpmờ, tảnra một loạimị lựckhiếp người, khiến cho đồng chí Mục Khả từ trước đếngiờ luôn có sức chống cự mạnhmẽ với ngườikhác phái cũng phải thua trận. Cô tính trẻcon chu miệng, xấu hổ mà đem mặt chôn ởtrước ngựcanh, nửa là đáp lại nửa là trả thù nắmthật chặtcánh tay.
Hạ Hoằng Huân cũng không nói gì thêm, dường nhưkhông muốn quấy rầy giờ khắcôm ấp thân mật này, chỉ lấy tay vuốtve tóc Mục Khả, giống như ngườicha từ ái lại nuông chiều, sau đó ômcô chặt hơn.
Rõ ràng đã là mùa thu, lúc anh xuất hiện thế giớilại tràn ngập mùi vị của ánh mặttrời mùa hạ, nhất thờisáng lạn vô cùng. Mục Khảdường nhưngửi đượcmùi vị củahạnh phúc, thơm tho mà ngọt ngào. Cáiloại cảmgiác khi còn bé này không biết sao lại ùa về, nụ cườicủa cô bé từ khóe miệng lan đến ánh mắt, từng giọttừng giọtrót vào trong máu. Giống như đem HạHoằng Huân này, chậm rãi cắmrễ ởtrong lòng.
Thời gian không vì cuộc gặpgỡ sau khoảngthời gian tạm xa nhau của bọn họmà dừng bước, khi chung quanh không còn an tĩnh, mơ hồ nghe đượccó người đi tới bên này. Hạ Hoằng Huân buông tay ra, chỉnh lạimái tóc hơi rối của Mục Khả, lại chỉnhvòng lá ngụy trang trên đầu cô, dắttay cô đi vào trong rừng sâu.
Mục Khả không quan tâm anh muốn dẫn cô đi đâu, chỉ chăm chú đi theo phía sau anh, theo bước tiếncủa anh, đi về phía trước.
Có người nói những con đườngmà người khác đã từng đi qua chưachắc đã bằngphẳng, hơnnữa lạikhông có sáng tạo. Nhưng đốivới ngườiyêu cùng vợ chồng mà nói, nhất định phảicó một ngườibước theo người kia, có thể nói lànhân nhượng, cũng là yêu cùng trách nhiệm. Trong tình yêu và hôn nhân, nếu hai ngườiluôn bất đồngquan điểm, bước đi cũng không đồng nhất, hạnhphúc sẽ càng ngày càng rời xa bọnhọ, cuốicả bóng dáng cũng mất hút.
Khi chưa gặp HạHoằng Huân, Mục Khả luôn tự lực. Khi quan hệ của hai người thăng cấp, tình cảmấm lên, tính tình con gái sẽ tự động tỉnhgiấc, MụcKhả vẫnlà cô giáo Mục có chủ kiến, nhưng cô cũng sẽ làm nũng. Mà đối mặt với bạngái yếu đuốihiểu chuyện, chủ nghĩa đại nam tử phu đắt thê vinh củaHạ HoằngHuân cũng có đất dụng võ. Bọnhọ tuy thích đối chọi gay gắt, nhưngthật ra tính tình lại bù trừcho nhau.
Những ngày sống chung sau này, rất nhiều lần MụcKhả cũng khuất phục dưới nhữngý tưởng mang tính xây dựng củađại doanh trường Hạ, anh luôn hả hê nói: "Chiến sĩ ** nghe lời của Đảngnhất, đồngchí Mục Khảnghe Hạ HoằngHuân chỉ huy nhất." Sau đó trước khicô bạn gái nhỏ kịp "Hànhhung", lại lấy phương thức vô cùng đáng yêu "Sửa chữa"đồng chí nhỏ không an phận, cuối cùng còn có thể hỏi một câu rấtđáng ăn đòn: "Có phục haykhông?" Làm cho Mục Khả rất rối rắm.
Đi khoảng mười phút, HạHoằng Huân dẫn Mục Khả tới một chỗđất trốnggần mép nước.
Anh ngồi xổm xuốnggần mép nước, vươn tay vào trong nước thấmướt tay, rồinhẹ nhàng lau mặt cô, cười trêu chọc cô: "Sao lại hóa trang như con khỉ con vậy, tôi sắp không nhận ra mất rồi."
Mục Khả ngửamặt lên mặccho anh lâu sạch, miệng thì giảithích: "Cũng không phải tại em, tác chiếncùng lính Trinh Sát trong rừng sâu núithẳm này, dĩ nhiên không thể lơi lỏng, cũng chỉlà ngụy trang mà thôi."
"Nên ngụy trangthành ra như vậy?" Véo mặt cô một cái, vẻmặt HạHoằng Huân chợt trở nên nghiêm túc, anhnhẹ trách: "Vậy cũng không nên đi một mình."
Cho rằng anh đang nóiđến buổihuấn luyệnhôm nay, Mục Khả nói: "Con em quân độiNhân dân trốn quá kĩ, bọn em chẳngphân biệt được nên hành động từ đâu, có lẽđến khi trờitối cũng không tìm ra được." Tinh thần thả lỏng, bàn tay nhỏbé của cô rất tự nhiên đặt trên đầugối anh, hỏi:"Chẳng phải là anh nên ở đơn vịhuấn luyệnư, sao lạitới đây?"
"Lo lắng ." Rất cẩn thận lau sạch nhọnồi trên mặtcô, Hạ HoằngHuân cau mày nói: "Ai chuẩn bị cái này cho em đây? Không phải có thuốcmàu sao?"
"Em không quen bôi cái kia, cảm giác không thoảimái." Cho nên Mục Khả cựtuyệt nhân viên cùng tổ bôi thuốcmàu dã chiến lên mặt cô, thuậntay quệt dướiđáy nồi bôi một cái lên mặt, bộ dạngtức cườichọc cườirất nhiềubạn học.
Chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặthơn: "Tôi thấy em đang quấy rối thì có! Cái thứ này rất khó rửa sạch."
"Vậy thì không rửa nữa."Mục Khảcười khanh khách, thừa dịpHạ HoằngHuân chuyên chú lau lau gò má trái củacô, cô bướng bỉnh vươn bàn tay nhỏ bé dính nhọnồi sờlên gương mặt đẹp trai của anh, làm nhưdịu dàng hỏithăm: "Sao anh không bôi thuốcmàu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!