Viên Soái lộ ra vẻ mặtkinh ngạc, căn bản không thể tin sẽ có phụnữ xuấthiện trong phòng làm việc củaDoanh trưởng. Thật ra thì không thể tincũng rất bình thường, dù sao ở trong ấn tượngcủa anh, HạHoằng Huân tựa như hòa thượng không gầnnữ sắc, cả Chính trị viên đều nói Doanh trưởng khó mà kếthôn được. Chỉ là trong lòng anh vẫnluôn không hiểu, Doanh trưởng rõ ràng là người đàn ông rất có sức hút.
Anh đứng, không nói lời nào, biểutình khiếp sợ bởi thấy cô giáo Mụcchuyển thành không thể tin cùng kinh ngạc. Chợt nhớ tớicái đêm bị phạt, Hạ Hoằng Huân mang theo Mục Khả chạy vòng trong sân huấn luyện, anh rốt cuộchiểu ra. Lo lắng không may phá vỡ bí mật độngtrời này, lão đại có thể ăn tươi nuốtsống anh, nhất là khi thấy một màn mậpmờ nhưvậy. Viên Soái bắt đầu hoài nghi, đến tộtcùng là cuộc sống quá tốt đẹp cho anh cơhội thỏamãn lòng hiếu kỳ, hay là ông trời nhìn anh quá không vừa mắt, chỉnh chếtanh.
"Doanh, Doanh trưởng...." Ánh mắt Hạ HoằngHuân không mang theo độ ấm lườmđến nỗikhiến anh hoảng hốt, Viên Soái dùng sức nuốtmột ngụmnước bọt:"À à, nếu không, tôi lặp lại...." Nói qua cơ thể theo bảnnăng dịch dịch ra bên ngoài, thầmnghĩ bây giờ thoát khỏi hiệntrường rồinói sau. Chuyện lớn động trời không quý bằngcái mạng nhỏ, anh cũng không muốn tự dưnglại phảichịu trừngphạt chạy5km.
"Lặp lại?" Đồngchí Doanh trưởng đã qua trăm trận thếnên vẻ mặtvô cùng trấn định, duy chỉ có ánh mắt là càng ngày càng lạnh, dường như có thểgiết người, cánh tay anh hơi dùng sức đỡ Mục Khảđang xấu hổđến nỗikhông dám ngẩng đầu từ trên đùi lên, hôn mêkiện cũng không còn theo như, tích mộtcái trực tiếp khép bản bút ký lại, lạnhlùng nói: "Tôi thấy cậu sốngquá thoải mái, đã quên quy củ!"
Chữcuối anh gằnrất mạnh, Viên Soái bị anh dọa có chút hốthoảng, anh giương mắt len lén nhìn Mục Khảnúp sau lưng, dường như đang cầu xin giúp.
Mục Khả đang bậnxấu hổ, căn bản không nhận được tín hiệu ánh mắtcủa anh. Nhưng dù sao hai người cũnglà đồng minh, tình hữu nghịsâu đậm trong lúc huấn luyệnkhông phải giả, Mục Khả Khảkhông có ý định khoanh tay đứng nhìn. Tuy nói Hạ Hoằng Huân dạy bảolính dưới trướng cô không nên cũng không thểnhúng tay, nhưng nghĩ Viên Soái cũng rất vô tội, nếu không phải bởi vì cô ở đây, chắcchắn sẽkhông chọc cho lão đại tứcgiận nhưthế.
Nghĩ đến đây, Mục Khả lặnglẽ kéo kéo quân trang người ta giốngnhư ăn trộm, cố gắnglấy độngtác tứ chi hóa giải cơn giận củaanh, giải vây cho Viên Soái.
Hạ Hoằng Huân đè nén tức giận, trầm giọngra lệnh: "Ra cửa đứngtư thếquân đội ba giờ, hít đất năm tổ, làm không xong không cho ăn cơm."
Vẫn bị phạt! Viên Soái cau mày quay đầu lại: "Doanh trưởng..."
Hạ Hoằng Huân lậptức đánh gãy lời anh: "Nói lời vô dụng làm gì!"
Viên Soái mang vẻ mặt đau khổđi ra ngoài, mặc dù bên ngoài không cóai, vẫn bài bản đứng nghiêm túc, khôngchút lười biếng. Cho nên nói, quân nhân đốivới mệnhlệnh củacấp trên dù dưới tình huống nào đều chỉcó hai chữ: Phục tùng.
"Một tổ hít đấtlà mấy cái?"
"Hai trăm."
"Hai, hai trăm?" Gươngmặt MụcKhả vẫncòn đỏ, nửalà nhắc nhởnửa là trách cứ nói: "Không phảianh muốn dùng quyền trả thù riêng đấy chứ."1000 cái hít đất, bắn chếtcô cũng không làm được.
Hạ Hoằng Huân mởmáy vi tính ra ấn nút khởi động, kiên cường muốn tiếp tục công việc:"Không phải bởi vì cậuta nhìn thấy tôi và em..."Cúi xuống, anh giải thích nói: " Báo cáo trướckhi vào cửa là quy định, tôi còn chưanói cậu ta đã xông vào, chính là khôngtuân theo kỷ luật. Tôi phạt cậu ta là vì vậy, em đừng xen vào." Tùy tiện túm mộtngười trong doanh trại Trinh sát bắthít đất 1000 cái đều không thành vấnđề, đốivới Trung đội trưởng như Viên Soái mà nói lại càng giống như trò trẻcon, Hạ HoằngHuân cảm thấy phạt vậy còn nhẹ.
Mục Khả không tán thành cách nói của anh, thầmnghĩ đến con số thiên văn kia, cô hừ một tiếng,"Chịu phạt dưới tình huống này ai sẽcho rằng đó là vì không tuân theo kỷ luật, anh cẩn thậnkhiến mọingười phẫnnộ, sẽđắc tộivới nhiều người; bảoanh ấy đừngđứng nữa."
"Nếu nói như vậytôi đã đắc tội với rất nhiềungười rồi."Ánh mắt hình thẳng màn hình máy vi tính, HạHoằng Huân nói: "Đi xem tạp chí, nếuthấy buồnthì ra bên ngoài đi dạo một chút."
"Vậy em đi bảo anh ta không đứng nữa." Mục Khảkhông chịu nghe lời anh.
"Em ngoan ngoãn cho tôi!" Hạ Hoằng Huân kéo cánh taycô, ngăn cản nói: "Không cho náo loạn." Mệnhlệnh đã ra, nói bỏ liền bỏ đượcsao?
Miệng Mục Khảcong lên, biến đổi phương thức lý luậncùng anh: "Người ta là huấn luyệnviên, học viên còn đang chờ, lúc này phạtđứng làm gì, về điểm này anh thật đáng ghét, chẳnglinh hoạt chút nào."
"Mệnh lệnh đã ra rồi."Hạ HoằngHuân không dễ bị uy hiếp. Anh cũng khôngphải ngườicó ham mê phạt người khác, chỉ là línhkhông luyện không nên thân, phải cho Viên Soái một bài học, nếu không sẽcó ngày cậu ta cứ như vậy không nặngkhông nhẹ vọt tới văn phòng Đoàn trưởng mất, vậy thì sẽkhông phải là phạt đứng tư thếquân đội cùng hít đất đơngiản nhưvậy.
"Vậy thì ra lần nữachứ sao." Mục Khả lắc lắc cánh tay anh: "Đừng phạtanh ấy, nếuquả thựckhông được thì để buổi tối đứngtiếp, em đứnggiúp anh ấy nửa giờ, có được không?"
Chưa nghe nói qualính chịu phạt còn có thể để cho ngườikhác chia sẻ đỡ. Chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặthơn, có chút không hiểu nổiMục Khả. Đang suy nghĩ đối sách, cô bạn gái nhỏvừa đượclên chức chị dâu đã đẩy cửa phòng làm việcanh ra, cô thò cái đầu nhỏ ra, nhỏgiọng nói: "Doanh trưởng các anh nói không cần đứngnữa."
Dám giả truyền "Thánh chỉ", Hạ Hoằng Huân hơigiận.
Viên Soái nhìn dáng vẻcô dáo dác ngó đầu, buồn cườilại không dám, quay mặt đi tiếptục đứngbất động.
Mục Khả quay đầulại nhìn vềphía Hạ HoằngHuân, lo lắng mình nói chưa đủ:"Là anh ấy nói thật mà..."
Viên Soái không thểkhông nhìn về phía cô, lấy khẩuhình nói: "Không thể nào."Tính khí Doanh trưởng thế nào anh hiểurõ.
Còn không cảm kích! Mục Khảmuốn ném điện thoại đi qua đó đập vào mặtanh ta, lại sợ Hạ Hoằng Huân nghe thấy, cô hung tợn hạ thấp giọng nói: "Sao anh lại ngốcnhư vậy, không phạt thì anh khó chịu à? Tôi nói anh ấy nói thì chính là anh ấynói."
Còn rất hùng hồn hợptình hợp lý nữa, nếu còn tiếp tụctranh luận không khéo sẽ xảyra xung đột mất. Hạ Hoằng Huân vuốtvuốt mi tâm, không đi không được, ra cửanhìn Viên Soái đang đứng như cây tùng nói: "Đi huấn luyệntrước, xong việc lại tới đây."
Thật ra thì Hạ HoằngHuân rất thưởng thức Viên Soái. Anh tốt nghiệpưu tú trườngquân đội, kỹ năng vững vàng, đầu óc linh hoạt, vì muốn bồidưỡng Viên Soái thành nhân tài chỉ huy quân sự, Hạ HoằngHuân luôn không ngừng mài dũa anh. Theocách nói của anh, Viên Soái chính là thiếu rèn luyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!