Hách Nghĩa Thành luôn thươngyêu Mục Khả, thường thườngsẽ lấymột loạiphương thứcrất riêng để biểu đạt. Rấtnhiều năm rồi, anh đã đem vị trí quan trọngnhất trong lòng mình, phần tình cảmmềm mạinhất, không tự chủ để lạicho đứa cháu gái duy nhất.
Quanh năm ở đơn vị, thời gian rảnh rỗi cũng không nhiều, cộngthêm với tâm lí lúc nào cũng muốn ởbên Mục Khả, rất tựnhiên liền bỏ quên mất tình cảm cá nhân củamình. Mục Nham nói không sai, so với thân phậncậu, anh quả thật càng giống ngườiyêu của MụcKhả. Cho nên, có lần MụcKhả đượcHách Nghĩa Thành đón đến chỗ anh chơi, thì có chiến sĩ lầm tưởng bọn họlà người yêu, gọi "Chị dâu" vôcùng vang.
Năm Hách Nghĩa Thành mườituổi, MụcKhả nhỏra đời. Trong phòng bệnh bệnhviện, anh nằm bên giường chị gái, thậttò mò mà vuốt bàn tay mềm mạinhỏ bé củaMục Khả, nhe răng cười một tiếng, lộ ra mộthàng răng trắng bóng chỉnh tề, anh nói rất ngốc nghếch: "Em gái thật xinh đẹp."
Hách Xảo Mai nghiêngđầu liếcnhìn con gái đang chu cái miệng nhỏ nhắnmà ngủ, trên mặt mang theo tình yêu củangười làm mẹ, cô nhẹ nói: "Emtrai ngốc, em là cậu củacon bé, chỗ nào mà có em gái chứ."
"Cậu?" HáchNghĩa Thành còn nhỏ có chút không phânbiệt rõ đượcđịa vị, không nghĩ tới mình đã thăng cấp làm cậurồi, anh nhíu mày theo bản năng, nhìnchị gái nói: "Cậu củabạn họcem già như vậy, em lại nhỏ như vậy?"
Giọng của Hách XảoMai rất ôn hòa, đưa tay sờ mái tóc ngắn ngủncủa em trai: "Vậy em phảihỏi ba mẹ, chị mớithấy kỳ quái, sao lại có em trai nhỏnhư vậychứ." Sau đó cô cười: "Chẳnglẽ em đượcba mẹ nhặtvề?"
Hách Nghĩa Thành nghiêng đầusuy nghĩ một chút, lại nhìn MụcKhả nhỏ, gãi gãi gò má không nói gì.
Rất lâu sau HáchNghĩa Thành vẫn không thay đổi, anh luôn quen chăm sóc Mục Khả, gọi em gái, cho đến khi Mục Khả gọi cậu, anh mớihiểu, bé gái cười vô cùng đáng yêu, thích đượcanh ôm vào lòng là cháu gái anh, căn bảnkhông cùng thế hệ với mình.
Ngày Hách Xảo Maiphát bệnh, anh chạy tới bệnh viện, Mục Khảsống chếtlôi chéo áo anh không buông tay, khóc nghẹnđến mứccả thân thểđều có chút run rẩy.
Nhận thấy bướcchân thần chết đang đến gần, Hách Nghĩa Thành ngồi xổm xuống, ôm chặtlấy MụcKhả nhỏ, nhẹ giọngdỗ cô: "Khả Khả đừng sợ, có cậu ởđây." Trong nháy mắt, anh cảm thấyanh là nam tử hán, gánh trách nhiệm trên vai, mà bé gái nho nhỏ yếu ớt trướcmắt này cầnanh.
Mục Khả nhỏchừng 5 tuổioà khóc một tiếng, vươn tay ôm chặt cổHách Nghĩa Thành như sợ bị người ta vứtbỏ, lớntiếng la ầmlên: "Cậu út, có phải mẹkhông cần cháu rồi đúng không? Cháu không đượcgặp mẹnữa rồi...." Cô vừa khóc, thân thể nhỏbé không khống chế được hơi run rẩynghẹn ngào.
Đôi mắt Hách NghĩaThành nhất thời đỏ lên, anh vỗ nhẹ lưng MụcKhả nhỏ, lúc mở miệnggiọng nói đã nghẹn ngào: "Khả Khả đáng yêu nhưthế, sao mẹlại không cần Khả Khả chứ. Mẹ thích nhất nhìn Khả Khả cười, lát nữa KhảKhả cười ẹ nhìn, có được không?"
Mục Khả đem mặtvùi vào ngực Hách Nghĩa Thành, hai cánhtay nhỏ bé níu chặt, cô không ngừng gật đầu, không ngừng nói: "Cậu út, cậuút..."
Rốt cuộc Hách Nghĩa Thành vẫn không nhịn được, anh ôm MụcKhả, nướcmắt rơitrên mái tóc cô.
Trước khi lâm chung, Hách Xảo Mai dùng hết hơisức cảngười đặtbàn tay nhỏ bé lạnh buốt của con gái vào trong tay Hách Nghĩa Thành, hơi thởmong manh nói: "Nghĩa Thành, chịkhông thể chăm sóc Khả Khả nữa, con bé còn nhỏ như vậy... Em thay chị chăm sóc nó đượckhông?"
Nước mắt tràn đầytrong hốc mắt, Hách Nghĩa Thành dùng bàn tay còn chưa đủ lớn nắmlấy tay chịcùng cháu gái, giọng khàn khàn nói:"Chị, chị yên tâm, em sẽ chăm sócKhả Khả, em nhất địnhsẽ chăm sóc cho con bé thật tốt."
"Khả Khả quá nhỏ, chị sợnó không nhớ được khuôn mặt chị... Nghĩa Thành, về sau ngày nay hàng năm em mang nó đến gặpchị, gặpchị..." Hách Xảo Mai nhìn con gái không rời mắt, một giọtnước mắtlặng lẽtừ khóe mắtcô chảy xuống:"Khả Khả, mẹ yêu con, rất yêu con..."
Mục Khả nhỏmuốn nghe lời cậu út cười ẹnhìn, nhưng dù cô còn nhỏ, nhưngmẹ con thân thiết, rốt cuộc vẫncảm thấyđược gì đó, nước mắt không khống chếđược rơixuống , cô lầm bầm kêu: "Mẹ, mẹ...."
Hách Xảo Mai khóc nở nụ cười, cô giơtay lên vuốt ve khuôn mặt ngây thơcủa con gái một lần cuối, không yên tâm dặn dò: "Khả Khả, vềsau phải nghe lời cậu út, có thể nghịchngợm, cũng có thể bướng bỉnh, nhưng, không thể không nghe lời cậuút, biết không?"
Mục Khả không nói ra lời, cô chớp đôi mắt sáng, nước mắt nóng bỏngtừng giọttừng giọtrơi xuống, làm đau làm bỏng lòng Hách Xảo Mai.
"Phải nghe lời cậuút, phải thật vui vẻ lớn lên..." Hách Xảo Mai dặndò một lầnlại mộtlần, rấtsợ con gái còn tấm bé không nhớ được, khi trịsố nhịptim giảm mạnh, cô dùng đôi mắt vẩn đục nhìn ngoài phòng bệnh, suy yếugọi tên chồng:"Khải Minh... Khải Minh..." Vậy mà chỉchờ đượctiếng cha mẹ chạy tới hỏi.
Sau mười mấy năm, hàng năm Mục Khả đều đi cùng Hách Nghĩa Thành, dẫm lên ánh sáng trăng trắng phía chân trời, đến mộviên thăm mẹ. Mặc dù đã trưởng thành, đãcó thể khốngchế tốttâm tình, nhưng trong ngày này, cô luônthả lỏngđể mình khóc.
Ngày hôm qua, xe Hách Nghĩa Thành mới dừng tại chân núi, nướcmắt MụcKhả liềnbắt đầurơi xuống, một giọtmột giọtrơi trên mu bàn tay anh... Càngđi lên núi, nước mắt củacô càng nhiều, cô nghẹn ngào, đè nén mà khổ sở.
Hách Nghĩa Thành ôm cô, ánh mắtcũng dần dầnướt át, sau đó lặng lẽ lùi đến nơixa đợi cô.
Mục Khả khóc đem hoa tươiôm trong ngực đặt ở trước bia mộ, quỳ ở bên cạnh mẹ, cẩn thậnlau chùi bụi bặm trên hình, nhìn khuôn mặttươi cườitrên tấm ảnh, cô nói liên miên những chuyện đã xảyra trong một năm qua, rất sợ mẹ bỏqua bất cứchi tiết nào trong quá trình cô trưởng thành.
Khi đó Mục Khả, giốngnhư đã quên mất thời gian, quên tất cả, cô không còn nghịch ngợm bướngbỉnh, ngoan ngoãn tựa sát vào bên cạnhmẹ, lặnglẽ rơilệ. Khi mặttrời bắtđầu nghiêng về phía Tây, cô mang theo đôi mắtsưng đỏđứng dậy, bước chân lảo đảo đi xuống núi nhưngvẫn nhịnkhông được quay đầu lại nhìn, hai mắt đẫmlệ.
Trước lúc cô sẩy chân Hách Nghĩa Thành liền đỡ lấy khuỷutay cô, thương yêu sờ sờtóc cô: "Khả Khả, cháu đã đồngý hàng năm chỉ dùng 1 ngày nhớ chị ấy, cháu phảilàm được." Cô là đứa bé nghe lời, biết đốixử tửtế với bảnthân mình và với người khác, càng biết quý trọng.
Mục Khả nhìn ra ngoài cửa xe, nhẹ nhàng gật đầu, trong nháy mắt xe khởi động, cô nói: "Cháu muốn về trụ sở huấnluyện." Đột nhiên, cô rất muốn gặpHạ HoằngHuân.
Khởi động xe bỗngnhiên lại biến thành tắt máy, thần sắcHách Nghĩa Thành từ thương yêu biếnthành phức tạp, suy đoán nào đó đượcchứng thực, khiến cho anh liên tục hít sâu mấyhơi, sau, anh dung ngữ khí quảquyết nói: "Huấn luyệnquân sự đếnđây chấm dứt, mấy ngày còn lại cậu sẽ xin nghỉcho cháu, cháu nghỉ ngơi cho tốtrồi trựctiếp trởvề trườnghọc đi học."
Không hiểu tại sao anh lạikhông cho phép cô đi huấn luyện quân sự, Mục Khảhỏi: "Tại sao?" Bởi vì khócmà giọng nói vô cùng khàn khàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!