Chương 21: Thao tác theo trình tự

Lúc Mục Nham đón AnDĩ Nhược vềnhà, Đồng Đồng đã nhào ngay vào trong lồngngực ấmáp của mẹmà ngủ, không để ý đến tư thế, cái miệng nhỏ nhắn chu lên vô cùnglanh lợi.

Nhẹ chân nhẹ tay cho con trai nằm ổn định, An Dĩ Nhượchỏi: "Không phải nói KhảKhả đã tớisao, đâu rồi?" Không có anh chị em nên An Dĩ Nhược rất thích Mục Khả, cảm thấycô vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn.

"Bị người ta lừađi rồi." Mục Nham ôm lấy cái eo nhỏ nhắncủa An Dĩ Nhược hôn trộm một cái mớigiải thích nói: "Cùng đại doanh trưởngHạ đi nói chuyện yêu đương rồi."

An Dĩ Nhược có chút bất ngờ, cô xoay người né tránh cái hôn của MụcNham, không khỏi có chút nghi ngờ: "HạHoằng Huân? Anh nói Khả Khả, cùng anh ta nói chuyện yêu đương?"

Mục Nham bất mãn nhíu mày, nhanh nhẹn ôm ngang ngườiAn Dĩ Nhược quay trở vềphòng ngủ, đè cô xuống giườnglớn, vừađưa tay cởiáo khoác, vừa cố ý hôn vào chỗ cổ sợ nhột củavợ.

Tránh không khỏi cáihôn của MụcNham, An Dĩ Nhược cười khanh khách đưa tay đánh anh: "Đượcrồi đượcrồi, đừnglàm rộn nữa, đã muộn thếnày Khả Khảcòn chưa trở về, anh không lo lắng sao? Anh trai gì mà, không xứng đáng gì cả."Khuôn mặt Mục Khả trông vẫn giốngnhư trẻvị thành niên, An Dĩ Nhược vẫncoi cô là đứa bé, giờ này còn ra ngoài chơi khiến cô không yênlòng.

Bàn tay to vô phép tắcluồn vào trong áo cô, vuốt ve da thịtmềm mạibên eo, Mục Nham cười gian nói: "Năm đó em bị anh bắtcóc đêm không về nhà ngủ cũng đâu có thấycha mẹ vợlo lắng."

Sau khi cấu véo trênlưng chồngmột phen, An Dĩ Nhược nói: "Đồđáng ghét!"

Sau khi kết thúc một nụhôn dài triền miên, nghe tiếng nướcào ào từ trong phòng tắm truyềnđến, MụcNham nghiêng đầu tựa vào thành giườngnghĩ ngợi, sau đó gọi điệncho Hạ HoằngHuân.

Điện thoại chỉvang lên một tiếng đã có người bắt mắt, giọng nói Hạ Hoằng Huân vẫn bình tĩnh nhưtrước, anh thấp giọng nói: "Cóchuyện gì sao?"

"Làm sao lại thần thầnbí bí, gây án hả?" Mục Nham làm ra vẻhuynh trưởng lên mặt bảo:"Đưa người đi đâu, khi nào trả?"

Gây án? Chẳng khácnào nằm mơ. Ngay cả suy nghĩ cùng lười, HạHoằng Huân nói ngắn gọn: "Ngàymai."

Mục Nham phản đối:"Không được."

Hạ Hoằng Huân cười:"Không được thì cậu làm gì đượctôi nào?"

"Tôi có thể làmđược thì sao nào?" Mục Nham không hài lòng cãi lại mộtcâu, trong lòng thực rất hiếukỳ, sử dụngphương thứcthăm dò hỏi: "Ở chỗnào? Cậu không phải trở về đơn vị sao?" Quảthật không phải là anh lo lắng cho Mục Khả, ở cùng HạHoằng Huân, còn có gì phải lo lắng. Cái mà anh quan tâm thật chính là tiến triểncủa hai người. Cho nên nói, đàn ông cũng buôn chuyện.

"Đã xin phép rồi, không phải về." Cúi đầu nhìn Mục Khảđang dựa vào trong lồng ngựcanh ngủ say, Hạ Hoằng Huân nói: "Đại độitrưởng Mục, phiền anh thu hồi bệnh nghề nghiệpmột chút, bớt suy nghĩ chút đi." Dườngnhư hiểurõ suy nghĩ của Mục Nham, chính xác hơn làhiểu rõ suy nghĩ của đàn ông, anh trực tiếp cắt chủđề, giọngkiên quyết nói: "Yên tâm, tôi sẽ không bắtnạt cô ấy.

Tôi sẽ thao tác theo đúng trình tự."

Thao tác theo đúng trình tự? Mục Nham quả thực bội phụcsát đất ngườianh em này. Cái tật gọn gàng dứtkhoát này của cậu ta rốt cuộc là ưuđiểm hay khuyết điểm. Mục Nham bỗngnhiên hơi lo lắng cho Mục Khả. Mộtngười đàn ông tâm huyết nhưvậy, em gái nhỏ "Nhu nhược" kia có chịu đượcnổi hay không đây.

An Dĩ Nhược từ phòng tắmđi ra, thấy Mục Nham nằm ngửa trên giườngmỉm cười, cô nhảy lên trên người mà chà đạpgương mặtđẹp trai củachồng: "Cười ngây ngô như vậy làm gì? KhảKhả có trởvề không?" Dù đã làm mẹ nhưngở trướcmặt ngườiyêu, cô vẫn sẽ bộc lộ ra tính cách trẻ con của mình, hoàn toàntương phảnhình tượng nhà thiết kếtài hoa trước mặt người ngoài.

"Không về."Nghĩ đến câu nói của HạHoằng Huân "Thao tác theo đúngtrình tự " Mục Nham không nhịn nổi, cườiha hả ôm chầm lấy vợ hôn nhẹmột cái, vừahôn vừa mậpmờ nói: "Cô ấy bị Hạ HằngHuân xử lý rồi."

Nghe mà xem, sao không thấybộ dạngcủa mộtông anh trai tốt đâu cả? NếuMục Khảbiết, chắcchắn sẽphải dùng ánh mắt phẫn nộ "vì việcnước mà quên tình nhà."

An Dĩ Nhược không kịp hiểu"xử lý" này có ý nghĩa gì, bởi vì ý thứclúc này đã bị nụ hôn nóng bỏng của MụcNham thả trôi tự do.

Hạ Hoằng Huân là mộtquân nhân rất nguyên tắc. Vậymà đêm nay, anh làm chuyện trái với lệthường vượtra ngoài dự tính của ngườikhác.

Khi mèo nhỏ ham ngủ khóc đếnmệt rồibất giác dựavào trong lồng ngực của anh mà ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô.

Cẩn thận kéo áo khoác Mục Khả, Hạ HoằngHuân theo bản năng ôm cô càng chặt hơn.

Mục Khả ngủ mơ nhẹnhàng cọ vào trong ngực anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹnhàng áp vào xương đòn, tìm tư thếthoải mái, tiếp tục ngủ say trong hơithở nam tính của anh.

Khi ngủ bộ dạngMục Khảthực đáng yêu, vẻ nghịch ngợm lúc tỉnhđã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vừathanh nhã vừa ngọt ngào, lại dịu dàng mà HạHoằng Huân chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Mục Khả là cô gái xinh đẹp, da thịt mịn màng trắngnõn như tuyết, đôi mắt rạng rỡ, đôi môi khẽ nhếch lên, khi mỉm cười thì tràn đầyvẻ mềmmại quyếnrũ, là vẻ xinh đẹp động lòng người không thểche dấu.

Ngồi ở trong xe, HạHoằng Huân lấy tay nhẹ nhàng mơn trớnkhuôn mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô… Mắt củaanh, nhu tình như nước, tim củaanh, khó có thể khống chếrung động.

Anh chậm rãi cúi người, thân mậtdùng chóp mũi đi cọ cọ lên gươngmặt củacô, mềm nhẹnhư nước. Nhịn không được cầm lấy đôi tay bé nhỏcủa cô, anh từ từ nhắm hai mắtmãn nguyện mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!