Chương 16: Bọn họ PK?

* PK là một thuật ngữtrong game online: Player Killer hay Player Killing

- chỉ những người hoặc hành động đi "giết" người chơi khác

Nhiều khi chúng takhông phát hiện, thật ra thì đàn ông có một loại thuộc tính sinh lý đặc biệt, nhất là trướcmặt ngườimình thích, dù là người đứng đắn, cũng sẽ biếnthành người không nghiêm túc. Lý do của sựchuyển biếnđó là anh ta có động tình hay khôngthôi.

Sau khi quan hệ vớiMục Khảđược thăng cấp, loại thuộc tính này củaHạ HoằngHuân bắt đầutự động"tỉnh giấc".

Về vấn đềphần cứngnày, đối vớimột cô bé đơn thuần lần đầutiên biết yêu đương, vả lại thờigian chưa vượt qua ba mươi ngày mànói, thật sự là vô cùng "sâu sắc". Đổi lạilà người khác, đoán chừng chắcchắn mặtsẽ nóng đếnđỏ bừng, thẹn thùng khó mở miệng. Nhưng mà, đồngchí nhỏ MụcKhả lạilà chiến sĩ sắt thép, tố chất tổnghợp vô cùng vững vàng, thậm chí cứng rắntrước nay chưa từng có.

Bốn năm trướcthì có bản lãnh khiến Doanh trưởngHạ giậnđến á khẩukhông trả lời được, cô làm sao có thể dễdàng thua anh trên lĩnh vực "Đùa giỡn" được.

Tim chỉ đập mạnhvà loạn nhịptrong mấy giây, sau đó cô thật bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnhnhạt bóp méo một câu quảng cáo, Hạ HoằngHuân nghe được cô hỏi ngượclại: "Sự vừa lòng của em, là nhữnggì anh theo đuổi."

Nếu như nói thành tích bắn bia lúc trước của MụcKhả khiếnHạ HoằngHuân khiếp sợ, đến giờ vẫncòn sống dướibóng ma cô vô tình tạo ra, vậy thì, câu trảlời củaMục Khảlúc này, quả thật có thể khiến cho nửađời sau củaanh cũng sống trong phiền muộn.

Lại lãnh giáo thực lựchơn ngườicủa cô mộtlần nữa, Hạ HoằngHuân cảm thấy tiềm lực củabạn gái nhỏdường nhưvô cùng lớn, lúc nào cũng có thể bịkích thích mà bộc phát.

Thấy anh đen mặt không nói lờinào, cảm giác khẩn trương không hiểu trong lòng liềnbiến mất, Mục Khảhơi đỏmặt cườicong cong đôi mắt. Lưu loát lấylại súng ngắm trong tay anh sau đó lắplại, nằmbò lên chiếu, khi Khang Bác cùng Tô Điềm m vẫncòn đang tìm cò súng dưới sự chỉ đạo củahuấn luyệnviên thì cô đã vào vị trí, ngón tay bénhỏ đặttrên cò súng.

Thời gian dừng lạimột lát, MụcKhả nghiêng đầu hỏi anh: "Tại sao không có kính ngắm?"

"Vấn đề này quảlà có trình độ chuyên nghiệp." Cơntức củaHạ HoằngHuân còn chưa tan, anh xê dịch vịtrí, làm bộ giúp cô đỡ cán súng, không chút để ý nói: "Kính nhắm là trang bị cho súng bắn tỉa, em cứ vậymà bắn đi."

Mặc dù Mục Khảkhông phải dân chuyên nghiệp, nhưngcó đôi lúc cô rất tích cực, cho rằngnếu đã làm thì phải làm cho thật chuyênnghiệp, bằngkhông rất không có trình độ. Cho nên cô không hài lòng lắm vớicâu trả lờicủa HạHoằng Huân, liền gọi anh: "Doanh trưởng Hạ."

"Ừ." Anhthuận miệngđáp một tiếng.

Ngoài dự tính của mọingười, cô nói: "Chúng ta PKđi?"

"Hả?" Hạ HoằngHuân hoài nghi mình nghe lầm.

Nhìn ánh mắt anh từ kinh ngạcđến chấtvấn, MụcKhả nhắclại từngchữ từngcâu: "Em nói chúng ta PK." Tiếpcòn dung chùa một câu nói của Viên Soái, cô nói: "Chơi cùng bọnhọ, không phát huy được trình độcủa em." Dáng vẻ tựanhư cô là siêu cao thủ, thậtra thì chiều cao chỉ là 163.

Thật sự là phảnrồi, lạimuốn thi bắnvới anh?! Năng lực tácchiến đơnđộc củaanh tuyệt đối không thua năng lực chỉ huy toàn quân, người dám khiêu chiến vớianh trên lĩnh vực quân sự ít đếnđáng thương.

Anh chắc chắn mườiphần cô không phân biệt đượcĐông Nam Tây Bắc, nhưng cô không phảiquân địch, là cô gái anh đang cố gắngmang về nhà, anh nên lấy trình độnào so với cô đây? Thắng thua đều không phảiổn. Quảthực là liềulĩnh.

Mặt Hạ HoằngHuân đen lại vài phần, nhìn thẳngvào mắt cô mấy giây, anh để mũ trên bả vai, ánh mắttrầm trầmnhìn cô nói: "Cho em một phút nghĩlại lầnnữa."

Tức giận bấtbình khi anh lấy phần cứngra khoe khoang giễu cợt cô, trong lòng Mục Khả sớm có dựđịnh, cô cườigiống nhưcon hồ li nhỏ, cố ý khích anh nói:"Anh chỉ cần nói có dám so hay không thôi?"

Biết rõ cô áp dụng phép khích tướng, nhìn ánh mắt kiên định củacô, Hạ HoằngHuân bất đắcdĩ, thật lâu nói ra ba chữ: "Đừnglàm loạn!" Vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưcũ, nhưng giọng nói đã là mười phần thỏahiệp, giốngnhư đang nói: "Bà cô nhỏ à, em yên tĩnh chút đi, hai ta ai hơn ai, hoàn toàn không cần so."

Mục Khả không cam lòng: "Ai náo loạn, em cũng chỉnói ra ý kiến mang tính xây dựng thôi, nếuanh không đồng ý, em cũng đổi ý."

Hạ Hoằng Huân yên lặngnhìn cô mấy giây, Mục Khảkhông yếu thế nhìn thẳng anh, cuối cùng anh chỉphải đứngdậy, quẳngxuống câu: "Vậy làm đi!" rồi đi tới huấn luyệnviên phụ trách bãi bắn bên kia, đi hai bước lại vòng trở lại, dáng vẻ giốngnhư muốnkhuyên cô đừng so, lời đếnmiệng lạibiến thành dặn dò, anh nói: "Nhớnhất địnhphải nắmchặt, nếukhông bắn mấy phát bả vai của em cũng hỏngluôn đấy."

Dù súng cô đang dùng làloại súng bắn tỉa, loại có hỏalực yếunhất trong súng ngắm, nhưnganh vẫn lo lắng cô nhỏ gầy nhưvậy không chịu được phản lựccủa súng bắntỉa.

Cô hiểu sự quan tâm củaanh, trong lòng Mục Khả ấmáp, nhìn anh khẽ nói: "Không được nhườngem, đó là không tôn trọng đối thủ. Em cũng sẽ đổi ý."

Còn uy hiếp anh! Hỏng rồi. Hạ HoằngHuân đưa lưngvề phía cô thở dài, nghĩ thầm sớm muộngì cũng phải chỉnh đốn nha đầu này, nếukhông động một chút là đổi ý, sao anhchịu được.

Viên Soái nghe nói lão đạimuốn tựmình ra trận bắn súng, lại nhìn Mục Khảtư thếkhông chút chuyên nghiệp đang đứng cách đó không xa, anh kích động, bỏrơi Tô Điềmm, phản bộiDoanh trưởng, vọt tới bên cạnh MụcKhả, nhưtên trộm nói: "Chết chắc, bây giờ cô nhất định phải chết."

Mục Khả không hiểu:"Cái gì mà chết chắc?"

"Lão đại của chúng tôi là Thần Súng, đừng nói ở trong điềukiện này, dù kém gấp mườilần anh ấyvẫn bắnđược, lầnđánh cược này cô sẽ chếtrất thảm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!