Chương 14: Hạnh phúc đường dây riêng

Ngày không có hạ hoằng huân, trái đấtvẫn quay, Mục Khả vẫn huấnluyện nhưtrước. Chỉlà, sau khi Hướng Vi rời khỏicăn cứ cuộcsống trởnên khô khan, buồn tẻ, rấtnặng nề. Mục Khảcảm thấycứ tiếptục nhưvậy, cô nhấtđịnh trong lúc bình tĩnh sẽ điên mất.

Hách Nghĩa Thành từ lần cô nổigiận thì không gọi điện thoại đếnnữa, MụcKhả biếtanh đối tốtvới mình, quyết định giải hòa trước. Tìm số điệnthoại củaanh rồi bấmgọi, điệnthoại di độngvang lên hai tiếng thì anh liền nghe, giọngnói không che giấu được đắcý: "Cô giáo Mục rốt cuộcnhớ tớianh rồi?"

Cũng biết anh sẽ không tứcgiận thật. Mục Khảnói: "Quan tâm quan tâm anh, tránh cho anh nói em không có lương tâm."

Hách Nghĩa Thành cười:"Lại còn làm dáng! Huấn luyệnquân sự gầnkết thúc rồiphải không? Bị dạy dỗ thếnào? Nội vụđạt tiêu chuẩn chưa?"

Nhắc tới nộivụ, MụcKhả nhụtchí nói: "Tiêu chuẩn của các anh quá cao, em không đủ cao, không đạt."

"Sao nghe có chút buồnbã?" Hách Nghĩa Thành cầm di động đứngtrước cửasổ, cườinói: "Không phải Hạ hoằnghuân đi rồi sao? Huấn luyệnkhông đến nỗi phi nhân hóa như vậy chứ?"

"Làm sao anh biếtanh ấy đi..." Mục Khảbừng tỉnhhiểu ra: "A, em biết rồi, là anh giở trò quỷ có đúngkhông?" Đây có tính là quan báo tưthù không? Ngay sau đó lại cảm thấydùng từ không đúng nên tự mình bác bỏ. Nghĩ thầm, bọn họ không có tư thù, cho dù có thù cũng là thù công.

Hách nghĩa thành nhíu mày: "Cái gì mà giở trò quỷ! Đây là sách lược! Anh ta đường đườnglà con át chủ bài của doanh trạitrinh sát, Doanh trưởng chạy đi huầnluyện quân sự đó không phải là đại tài tiểudụng sao? Anh chỉ gián tiếp an bài cho anhta nhiệm vụcó thể phát huy đầy đủ ưu thếcủa anh ta thôi."

Đi trụ sở huấnluyện gặpMục Khảbiết huấnluyện viên là hạ hoằng huân, hách nghĩathành xuất phát từ tâm tình đau lòng ngườithân, tốn 3 ngày làm ra một phươngán bí mật, lấy việc đề cao tài nghệtổng hợptác chiến quân ta là điểm xuấtphát, muốn sau khi cuộc thi tỷvõ của lính trinh sát kết thúc thì lậptức cửhành một cuộc diễn tập quân sựquy mô lớn.

Đội Trinh sát trụ là cộtcủa trung đoàn 532, là Doanh trưởng hạhoằng huân đương nhiên sẽ bị Lụcđoàn trưởng triệu hồi khẩn cấp, tiến hành chuẩn bị chiến đấucho cuộc diễn tập sắp tới, cố gắngthể hiệntrước mặt…. Cho nên, sau khi trở lại doanh trại, hạ doanh trưởng mỗi ngày trừ huấnluyện đi họp, chính là nghiên cứu bản đồquân dụng.

Mục Khả vốnđang muốn hỏi là nhiệm vụ gì, nhưngnghĩ tới đặcthù nghề nghiệp của bọn họ, cô nuốt nghi vấn về trong bụng, tựđộng tiêu hóa. Không muốn tán gẫuvề hạhoằng huân quá nhiều, cô lậptức dờiđề tài, nói: "Ngày mai bọn em bắnbia."

Chân mày Hách nghĩa thành vừamới giãn ra giờ lại nhíu lại, tiêu điểmđề tài mộtlần nữalại trởtrên người ai đó, anh nói: "Huấn luyệnquân sự cho sinh viên đại họcthì bắn bia làm cái gì? Lãng phí vật tưquân dụng! Phương án này nhất định là hạhoằng huân làm."

Mục Khả kinh ngạc:"Sẽ không phải là đạn thật đấychứ?"

"Em đừng tưởng bở! Chỉ vào chút tài mọn củamấy đứanếu bắnđạn thật, chắc chắnhủy cảkhuôn mặt."

Mục Khả ha ha cười:"Nếu mỗi ngày em đều được huấnluyện nhưcác anh, không chừng sẽ trởthành "Thần Súng"."

"Thôi đi, ThầnSúng bọn anh thấy em cũng phải té xỉu."

Mục Khả xùy mộttiếng, rấtbiết điềunói: "Biết, đây chính là chênh lệch."

Hách nghĩa thành "Khen ngợi"nói: "Tạm được, không đến nỗi ngốclắm." Nhớ tới Chủ nhậtmình phải đi ra ngoài làm việc, anh hỏi:"Chủ nhật anh đi đón em, cùng anh đi chơimột ngày đi." Trên thực tếlà muốn đưacô về nhà ăn cơm, Mục Khải Minh gọicho anh không dưới một lần.

Mục Khả quảquyết cựtuyệt: "Không đi! Chỗ anh có cái gì chơi, ngoài đàn ông vẫn làđàn ông."

"Đối với bọnem mà nói, đàn ông không phải cực kỳ có sứchút sao?"

Mục Khả phảnbác: "Thành phần lực hút chẳngqua cũng chỉ là carbohydrate mà thôi, kết cấuphần tửcòn chờ nghiên cứu, có gì khác sao?"

Hách nghĩa thành nghe vậysang sảng cười, cười đủ rồi, anh dung giọng nói ôn hòa nói: "Khả Khả, lâu rồi em không về nhà, Chủnhật vềăn một bữacơm, đượckhông?"

Nụ cười MụcKhả cứngđờ, cô yên lặng, nói: "Chờ huấn luyệnquân sự kếtthúc đã, Chủ nhật không được nghỉ, không vềđược." Đối với thương yêu củahách nghĩa thành, từ trước đếngiờ MụcKhả không đành lòng cự tuyệt.

Biết cô nói như vậyđã là nhượng bộ rất lớn, hách nghĩa thành đương nhiên sẽ không miễn cưỡngnữa, dặndò: "Ngày mai lúc bắn bia chú ý antoàn, không muốn cầm súng thì cứnói không dám, dù sao cũng không kiểmtra đánh giá, không cần thiết."

Mục Khả đồngý: "Biết, em sẽ cẩnthận."

Cúp điện thoại, MụcKhả nằmtrên giường lăn qua lộn lạikhông ngủ được, do dự thật lâu, rốtcuộc gửicho hạ hoằnghuân một tin nhắn, thật sự không biếtnói cái gì cho phải, chỉ gửisáu chữ: "Ngày mai bọn em bắnbia."

Kết quả đợi đến khi cô sắpngủ thiếpđi, điện thoại di động vẫn im lặng.

"Coi thường sự tồn tại củatôi phải không?" Tức giậnấn mấychữ trựctiếp gửiđi , sau đó nhét điện thoại di độngxuống dướigối, đi gặpChu công.

Đừng tưởng rằngMục không biết tức giận, chưaăn thịt heo thì cũng phải thấyqua heo chạy, cô đương nhiên biếtkhi yêu ai chả gắn như keo như sơn , vị đồngchí Giải Phóng Quân này lại không gặpcô mấy ngày rồi, nói không tức giận chút nào là điều không thể.

Con gái ấy mà, luôncó chút tùy hứng, ai không hi vọng đượcyêu được chiều. Chỉ là, cô không biết giậndai, ngủ dậyxong gần như quên sạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!