Chương 11: Thời gian lãng quên

Mục Khả trả lời lậplờ nướcđôi cũng không làm dao động thái độ kiên địnhcủa HạHoằng Huân. Dựa vào sự phán đoán tinhanh chuẩn xác của anh, cô gái nhỏ này hẳn là có cảmgiác với anh, anh cho rằng không ghét là cơ sở bắt đầutình cảm.

Vì vậy, anh nói ngắn gọnbốn chữ:"Cứ như vậy đi!" Xem như hoàn thành "Tiến hóa" (thay đổi tiến triển)hai người từ quan hệ đồng chí đếnquan hệ ngườiyêu, sau đó giống như ảothuật lấyra một hộpchocolate để ở đầu giường MụcKhả, nghiêm mặt nói: "Quân y nói đườnghuyết củaem thấp. Không có việc gì đừngluôn phạm sai lầm, nếu không tôi sẽ chiếutheo tội mà xử phạt."

Mục Khả nằmlì ở trong chăn nhìn hộp chocolate, lạicòn là của Dove's. Nhìn bóng lưng củaanh, cô không hiểu Hạ HoằngHuân nói "Cứ như vậyđi" rốt cuộc là có ý gì. Đưa tay sờ sờcái hộp, nghĩ đến ngoài Hách Nghĩa Thành ra, anh là người đàn ông đầu tiên mua đồ ăn vặt ình. Sau đó lại nghĩ đến mẹ, cô đột nhiên bật khóc.

* Chocolate Dove (đượcbán ở Vươngquốc Anh, ẤnĐộ, Ireland, Trung Quốc và Trung Đông) là một thương hiệu sô cô la đượcsản xuấtvà tiếp thịbởi công ty Mars. Dove sản xuấtmột loạtcác loại sô cô la, bao gồm sô cô la sữa, caramel, ….

Lúc trở về phòng làm việc, Hạ HoằngHuân không tự giác cong môi nở nụ cười. Vẻmặt đó giốngnhư MụcKhả đã đồngý gả cho anh rồi vậy.

Giải thi đấu tỷvõ của lính trinh sát ngày mai chính thức tiếnhành tuyển chọn, Viên Soái trốn ở trong phòng rốtcuộc đợiđược HạHoằng Huân lộ diện, thấy trên mặtDoanh trưởng gợi lên nụ cười nhưcó như không, anh liên tục hít thởsâu vài chục lần mới tăng thêm can đảm đi gõ cửaphòng làm việc của anh.

"Báo cáo!"

"Vào đi!"

"Doanh trưởng, tôi muốn báo cáo tư tưởngvới anh."

"Cậu có tư tưởngmuốn báo cáo?"

"Vâng!"

"Nói!"

"Là thế này, Doanh trưởng, haizzz, cơm chiềuanh còn chưa có ăn đó, có cần tôi..."

"Sao lại nhiều lờidạo đầunhư vậy?"Hạ HoằngHuân ngẩng đầu liếc xéo anh một cái: "Trựctiếp mộtchút."

"Trực tiếp mộtchút à..." Viên Soái do dựmột chút, ưỡnthẳng lên sống lưng bất chấpkhó khăn nói: "Trực tiếp mộtchút chính là tôi muốn xin Doanh trưởng phê chuẩncho tôi tham gia giải tỷ võ lính Trinh Sát."

Hạ Hoằng Huân không chút nghĩ ngợi trựctiếp bác bỏ:"Việc này không cần bàn bạcnữa."

Viên Soái ăn vạ:"Bàn bạc đi mà Doanh trưởng, tên Hách Nghĩa Thành đó rất có duệkhí, tôi giúp anh đánh hạ uy phong của hắn."

"Tôi nói không cầnthảo luận. Còn nữa, thằng nhóc cậu bớt phóng túng lạicho tôi, anh ta là thủ trưởng củacậu, duệkhí là nên có." Nhắc tới Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân theo bản năng nhíu mày, trong lòng không biết sao bỗngnhiên chợt nảy sinh ý muốn tự mình đậpchết ý tưởngcủa ngườinào đó. Không lâu sau, anh bất ngờ nhậnđược chỉthị, ởtrong một trận diễn tập lạichạm mặtvới Hách Nghĩa Thành lần nữa.

"Dạ biết, Doanh trưởng, anh hãy để cho tôi đi đi, tôi dùng danhnghĩa đảng xin thề bảo đảm sẽkhông phạm sai lầm nữa."

"Bịa đặt." HạHoằng Huân háy anh một cái: "Ngay cả đảng viên cũng không phải là cái rắmgì biểu đạtcho lời thề."

Biết rõ tính cách lãođại nói mộtkhông hai, trước đó Viên Soái cũng khôngôm hy vọng quá lớn, lại thấy HạHoằng Huân không cho anh một chút đườngsống nào, vô cùng mưu ma chướcquỷ anh nghĩ nghĩ, cố gắngnói sang chuyện khác để hóa giảibớt bầukhông khí, anh nói: "Doanh trưởng, sinh nhật anh sắp tới rồi, hay là tôi cũng theo phong trào hiện nay mua cái bánh sinh nhật mang đến?"

"Cám ơn, không cần." Tiệntay lật xem tư liệu trên bàn, Hạ HoằngHuân không chút để ý nói: "Đến lúc đó cùng mấyanh em chạy 5km coi như chúc mừng."

Chạy 5km ăn mừng sinh nhật? Viên Soái rất buồn bực. Nghĩ thầm lão đạianh cũng thật có sáng ý nha.

Hạ Hoằng Huân còn có tài liệu cần xem, anh hạ lệnhđuổi khách: "Tư tưởngbáo cáo xong rồi sao, mau trở về ngủ."

Viên Soái chưa từ bỏ ýđịnh: "Doanh trưởng, anh cân nhắclại mộtchút, ngày mai..."

Hạ Hoằng Huân trầmgiọng ngắtlời anh, nói: "Ngày mai cậu nên làm cái gì thì làm cái đó chotôi."

Bận đến gầnmười hai giờ, gọi một cuộcđiện thoạicho Dịch Lý Minh, dặn dò xong chuyệngiải thi đấutỷ võ, HạHoằng Huân ngồi ở trong phòng làm việc ngẩnngười. Thậtra thì, chuyện tình "Xa xỉ" nhưvậy anh rấtít khi làm, chủ yếu là chuyện đã xảy ra ngày hôm nay khiến cho anh có phần khôngngủ được. Theo bản năng sờ sờ cổ, cảmxúc khi hàm răng Mục Khả đụngđến da thịtanh dường như vẫn còn rất rõ ràng, có chút hơi đau, có chút... Tê dại....

Lại mở danh sách họcviên đi huấn luyện, nhìn tên tuổi của MụcKhả, anh nghĩ đến bốn năm trước nhậnđược nhiệmvụ huấnluyện quân sự sau khi điểm danh thìkinh ngạc, Hạ Hoằng Huân nở nụ cười, nụcười đó mang theo sự ngớngẩn trướcnay chưa từngcó, thật không xứng với thân phận Doanh trưởngcủa anh.

Mục Khả! Anh cho rằnglà sự trùng hợp, dù sao trên đời này người trùng tên trùng họ cũng rất nhiều. Nhưngkhi cô gái nhỏ có bề ngoài nhìn nhưnhu mì lúc đứng thẳng eo nhỏnghiêm túc già mồm với anh, anh liềnxác định cô chính là "Nhóccon" anh đã từng có duyên gặp mặtmột lần.

Hạ Hoằng Huân sinh ra ở một thị trấnnhỏ cạnhbờ biển. Từ nhà anh đi bộ đến bờ biểnchừng vài phút. Rất khéo, quê nhà Mục Khả cũng ởnơi đó, khi còn nhỏ lúc cô đã có thể miễn cưỡng đi vữngtrên đường, chân đất hoa tay múachân chơi đùa ở trên bờ cát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!