Lại được thổlộ? MụcKhả kinh ngạc nhìn mặc cho anh vuốt tóc củacô, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đượcchỗ nào khiến anh thích. Ở trong trínhớ củacô, giữa bọnhọ cho tớibây giờ chưatừng hòa hợp.
Thời gian lơ đãng bịkéo về bốnnăm trước, Mục Khả cho rằng mớigặp gỡ.
Ngày tân sinh báo danh, khi đó Mục Khải Minh còn chưa đi bộđội, trướctiên ông an bài muốn tự mình lái xe đưaMục Khảđi đại họcC. Nhưng bịcon gái từ chối.
Mục Khả xách theo hành lý đơn giản đứng ởtrong phòng khách, tóc ngắn gọn gàng hoạtbát, nhưng trên mặt cũng rất cô đơn, cô nhẹnói: "Không muốn phiền đếnba, con tự bắt xe đi."
Mục Khải Minh ngồitrên ghế sofa nhìn cô, cảm thấycon gái càng ngày càng xa lạ. Ông là một quân nhân, đốivới gia đình, đối với vợ, đốivới con gái, ông mắc nợnhiều lắm. Ông không biết làm cách nào để cảithiện quan hệ giữa hai cha con.
Giống như cảm ứng đượclòng của chồng, bà Mục do dự mộtchút, rốt cuộc nói: "Khả Khả, hãy đểcho ba con đưa con đi đi, xem xem có gìcần an bài, tránh cho..."
"Thật sự không cần."Mục Khảnhẹ giọngcắt đứtlời bà, trong mắt bình tĩnh như nước hiệnlên sự kiên định không thể phản bác: "Chuyện trong trường học con có thểxử lý tốt, con sẽ gọiđiện thoạivề đúng hạn...."
Mục Khải Minh yên lặngnghe Mục Khả nói, cuối cùng cô vẫn chưanói sẽ thườngvề thăm nhà. Cho đến khi MụcThần mườimột tuổikéo tay Mục Khả nói: "Chị, chủ nhậtem đến trườnghọc đón chị, chị vềdạy thêm tiếng Anh cho em, có đượckhông?" Khi ông nhìn thấy Mục Khảvuốt vuốtmái tóc ngắn ngủn của em trai, cam đoan:"Vậy chúng ta gọi điệnthoại trước, chị có thờigian mới trở về bổ túc cho em, đượckhông?"
"Được." Mục Thầnkéo tay Mục Khả cười, tiến tớibên tai cô nhỏ giọng nói: "Chị, đừng quên mua đồăn ngon cho em."
"Sớm muộn gì cũng ăn thành béo ú." Mục Khảcũng cười, xách lỗ tai Mục Thần : "Quá béo, sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Rốt cuộc vẫnchỉ là mộtđứa bé, nhắctới bạngái Mục Thầnđỏ mặt, vung cánh tay gầy còm xách túi hành lý của chị, thúc giục: "Nên đi thôi, tới trễsẽ bịphạt đứng."Ở trong tâm lý non trẻ của cậu, phạtđứng là cách trừng phạt tới trễtốt nhất.
Bà Mục cũng tiến lên giúp đỡmang đồ, lấygiọng thươnglượng nói: "Nếu không đểNghĩa Thành đưa con đi."
Mục Khả lặnglẽ nhậnlấy túi, không nói gì.
Đứng ở trướccửa sổ, nhìn xe hách nghĩa thành chở Mục Khảrời đi, ánh mắt Mục Khải Minh chợtđỏ lên, nhưnói mê: "Xảo Mai à, anh thật xin lỗicon gái." Sau đó xoay người vào thư phòng.
Ở nhà bốn người, Mục Khảchỉ thân với MụcThần, vềphần MụcKhải Minh và bà Mục, bọn họ chỉlà cha mẹ, trưởng bối trên danh nghĩa của cô. Trong lòng cô, mình đã là người ngoài. Cho nên, sau khi vào đại họccô rất ít về nhà, thời gian sau khi học xong hầunhư cũng dùng để dạy kèm tại nhà.
Vậy mà, cô gái trẻ tuổikhông bởi vì cuộc sống sinh hoạt đặcbiệt trong gia đình mà trở nên yếuđuối, cô thích cười, lạc quan kiên cường, cô thích hưởngthụ nhưmọi người, muốn tựan bài cuộc sống của mình. Tóm lại, mượnlời HướngVi mà nói, so sánh với những ưuđiểm rấtđộng lòng người, khuyết điểm không biếtnhã nhặn củaMục Khảcăn bản không đáng nhắc tới.
Nghe khích lệ như vậy, Mục Khảnhe răng vui vẻ, ôm Hướng Vi nói vô cùng buồn nôn: "Bạn học HướngVi yêu dấu, bạn thật là người tốt, nhất địnhcó thể gảcho Đại tá."
Hướng Vi đẩy cô ra, nhìn dấumóng tay nho nhỏ trên vai áo sơ mi trắngcủa mình, thưởng cho Mục Khả mộtcái run rẩy kịch liệt.
Huấn luyện quân sựtân sinh bắt đầu vào ngày thứ hai saukhi báo danh.
Sáng sớm hôm đó, đámsương còn chưa hoàn toàn tản đi, giọt sươngtrong suốt làm dịu đi màu xanh của hoa cỏ, trong không khí tràn ngập mộtmùi hương thoang thoảng nhưcó như không, từ từ nhắm hai mắthít vào thật sâu, làm người ta cảmgiác cả ngườirất thoảimái.
Vóc người cao lớn, mặtmũi tuấn tú, sĩ quan trẻ tuổi
- Hạ HoằngHuân từ trong luồng sương mù đi tới, vẻmặt nghiêm nghị, tư thế lỗi lạc. MụcKhả nhớrõ anh là sĩ quan duy nhất trong mười huấnluyện viên huấn luyện quân sự lầnnày đạt cấpThượng úy, sau lại từ trong miệng HướngVi yêu quân nhân cuồng nhiệt biếtđược anh là Liên trưởng độitrinh sát.
Sau khi đứng lại, HạHoằng Huân làm động tác quân lễ tiêu chuẩn, lúc mởmiệng giọngnói vang vang: "Xin chào mọi người, tựgiới thiệumột chút, tôi tên là Hạ HoằngHuân ..."
Lúc này, giọng nữ trong veo cắtđứt lờianh, đứng ởtrong đội ngũ Mục Khả theo bản năng phun ra một câu tiếng Anh, anh nghethấy cô nói: "Could you stopit?"
Các bạn học cũng ngẩncả người, tất cảánh mắt đềutập trung nhìn sang. Hướng Vi biếtđại sựkhông ổn, cô lặng lẽ kéo tay áo Mục Khảmột cái.
Sắc mặt HạHoằng Huân hơi trầm xuống, ánh mắtrơi trên khuôn mặt Mục Khả, anh trầmgiọng hỏi:"Cô vừa mới nói cái gì? Nhắc lại mộtlần!"
Ngước mắt nhìn HạHoằng Huân, Mục Khả vẫn đứngở trong độingũ, không nhúc nhích.
Nhìn khuôn mặt tráixoan ngây thơ của cô, Hạ Hoằng Huân lên giọng, lấy giọngđiệu ra lệnhkhông cho phép cãi lời nói: "Bảo cô nhắclại mộtlần!"
Trong mắt lộ ra quậtcường, MụcKhả cao giọngtrả lời:"Could you stop it?"
Anh phát huy sựnghiêm khắc vô cùng nhuần nhuyễn, Hạ HoằngHuân lạnh lùng nói: "Cô, bước ra khỏihàng! Đứng qua một bên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!