Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ màng mở mắt thì thấy có người ngồi bên giường.
Là Triệu Minh Huy.
Ta chỉ nằm đó, chớp chớp mắt nhìn hắn, không dám nhúc nhích, nghĩ rằng mình vẫn đang mơ.
Triệu Minh Huy đỡ ta ngồi dậy, lấy một chiếc gối mềm kê sau lưng ta để ta ngồi thoải mái hơn.
Lúc này, ta mới tỉnh táo hẳn, nhận ra hoàng thượng thực sự đã đến. Ta định xuống giường để hành lễ, nhưng vừa cử động, đôi chân đã đau đến mức khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Triệu Minh Huy ra hiệu bảo ta không cần cử động. Hắn nắm lấy cổ chân ta, vén ống quần lên.
Trên hai bắp chân ta, từ đầu gối đến mắt cá, đầy những vết bầm tím do quỳ gối mà ra, có chỗ còn rỉ máu, trông thật kinh khủng.
Triệu Minh Huy thở dài, lấy ra từ ống tay áo một chiếc lọ sứ, đổ thuốc ra tay, xoa nóng rồi nhẹ nhàng bôi lên đôi chân ta.
Đôi tay hắn lớn và ấm áp, rất giống tay của đại ca ta. Hồi nhỏ mỗi lần ta bị thương, đại ca cũng thường dỗ dành bôi thuốc cho ta như vậy.
Nước mắt ta không kìm được, cứ thế tuôn rơi.
Triệu Minh Huy nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau, hỏi: "Sao vậy?"
Ta nghẹn ngào đáp: "Đau."
Thuốc mà hắn dùng là gì vậy, mỗi lần chạm vào vết thương, ta cảm giác như bị lửa đốt.
Triệu Minh Huy cười nhẹ, nói với giọng dịu dàng: "Cố chịu một chút, đây là thuốc trong quân đội, tuy hơi đau nhưng lành rất nhanh."
Ta khóc thật quá mất mặt. Ta vội vàng lau nước mắt, định xuống giường quỳ tạ ơn: "Tạ ơn bệ hạ. Thần thiếp thất lễ, xin bệ hạ tha tội."
"Ây." Triệu Minh Huy đỡ tay ta, giữ cho ta ngồi yên: "Thuốc vừa mới bôi lên, ngươi quỳ xuống thì phí hết công rồi."
Hắn thử nhiệt độ trên trán ta, rồi nói: "Ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Tinh Tinh ở chỗ trẫm, ngươi không cần lo lắng."
Sau khi uống thuốc, ta dần dần chìm vào giấc ngủ. Đêm đó, ta nằm mơ.
Ta đội mũ che mặt, ngồi trong một chiếc thuyền nhỏ, đôi tay cầm mái chèo, chèo thuyền trên một ao sen mà ta thường đến khi còn nhỏ.
Ta chèo thuyền hướng về bến đò, nhìn thấy trên bến có một thiếu niên mặc áo dài màu đen sẫm. Hắn đứng rất gần bờ, chỉ cần tiến thêm một bước nữa sẽ ngã xuống nước.
Khi chân hắn vừa lơ lửng trên không, ta chèo thuyền va vào hắn. Hắn giật mình lùi lại mấy bước. Ta ngồi trong thuyền cười khúc khích, hỏi: "Công tử đang làm gì thế?"
Qua lớp vải mỏng của mũ che mặt, ta cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhìn thấy. Gió nhẹ thổi qua, vén nhẹ tấm voan trước mặt ta, qua kẽ hở, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng như hồ nước sâu.
"Tiểu Hôi!" Ta gọi tên hắn rồi giật mình tỉnh giấc, trước mắt chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Hoàng thượng đã rời đi từ bao giờ, ta không biết giờ là lúc nào.
Dẫn Thu nghe thấy tiếng động, liền vén màn lên nhìn ta. Bây giờ chỉ mới canh tư, ta chỉ vừa gặp ác mộng mà thôi.
Ta nằm trở lại giường, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cơ thể không còn nóng nữa. Ta hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu suy ngẫm về những sự việc xảy ra ban ngày.
Ta đột nhiên có một suy đoán. Có lẽ hoàng thượng không thật sự yêu thích quý phi như vẻ bề ngoài. Thế gian nói rằng yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, nếu hoàng thượng thật sự sủng ái quý phi, sao lại khoan dung với ta dù quý phi ghét ta đến vậy? Nhưng cách mà Triệu Minh Huy đối xử với ta dường như không đơn thuần chỉ là khoan dung. Hắn dường như đang tìm cách ủng hộ một người có thể đứng lên đối chọi với quý phi.
Trước khi hoàn toàn khỏi bệnh, ta không dám đón Tinh Tinh về, sợ lây bệnh cho con bé.
Chiều tối, Trình mỹ nhân đến thăm. Khác hẳn với thái độ lạnh nhạt trước đây, nàng nói chuyện với ta khá lâu, đến mức Nhẫn Đông vào thắp đèn rồi mà nàng vẫn chưa có ý định rời đi.
Ta bảo mọi người lui ra ngoài rồi nói thẳng: "Mỹ nhân nếu có gì cần nói thì cứ nói đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!