Chương 4: (Vô Đề)

Ta cắn răng, từ từ đứng dậy. Đầu gối ta chảy máu, đau nhói như bị đ.â. m xuyên qua tim. Nhưng vì Tinh Tinh, ta có thể chịu đựng tất cả.

Ta bước theo sau Triệu Minh Huy, từng bước từng bước đi đến hậu điện. Trước khi vào, ta chỉnh lại tóc và cố nở một nụ cười nhẹ nhàng. Ta không muốn Tinh Tinh nhìn thấy vẻ ngoài tàn tạ của ta.

Tinh Tinh ngồi trên giường, đang dụi mắt, có vẻ như mới tỉnh dậy. Vừa nhìn thấy ta, mắt đứa nhỏ sáng lên, nó nhảy xuống giường và chạy nhào vào lòng ta.

"Tiểu di, Tinh Tinh nhớ người c.h.ế. t đi được!"

Ta ôm lấy đứa nhỏ mềm mại, cố gắng không để bản thân bật khóc. Ta cũng nhớ Tinh Tinh lắm, ôm lấy nó rồi, ta chẳng muốn buông ra nữa.

Triệu Minh Huy nhẹ nhàng véo má Tinh Tinh, mỉm cười: "Cha có tốt không, cha không nói dối con đúng không?"

Hắn thực sự rất yêu quý Tinh Tinh. Khi ở bên đứa trẻ, sự lạnh lùng trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng của một người cha.

Ta ôm Tinh Tinh, nhưng phát hiện có điều gì đó không ổn. Khi ôm ta, tay phải của nó không hề có chút sức lực.

Ta kéo ống tay áo của Tinh Tinh lên, nhìn thấy một vết thương dữ tợn trên cánh tay non nớt, đó là một vết bỏng.

Cơn phẫn nộ trào lên trong lòng ta. Tinh Tinh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời xa ta lâu như thế này. Mới mấy ngày, mà giờ nó vừa bệnh vừa bị thương!

"Sao lại thế này!"

Ta không kìm được, lên tiếng hỏi với giọng đầy giận dữ và không hề giữ lễ.

Ngô Trung Toàn nhíu mày, thấp giọng quát: "Thải nữ thất lễ rồi."

Triệu Minh Huy giơ tay lên ra hiệu không sao, giải thích: "Quý phi không biết chăm sóc trẻ con, trẫm đã đưa Tinh Tinh đến đây để tự tay trẫm chăm nom."

Ta không dám cãi lại, chỉ ôm Tinh Tinh chặt hơn, kiểm tra xem còn vết thương nào khác trên người nó không.

Hoàng thượng cho ta thời gian ở bên Tinh Tinh, đến khi hoàng hôn sắp tắt, hắn mới quay lại hậu điện.

Tinh Tinh ôm chặt lấy ta, khóc lóc van nài: "Tiểu di, người đừng đi có được không? Tinh Tinh ngoan mà, người đừng bỏ Tinh Tinh nhé…"

Triệu Minh Huy đứng ngay bên cạnh, nhưng không hề lên tiếng. Ta biết rằng, ta không thể ở lại Trọng Hoa Điện qua đêm.

Ta cố gắng nở một nụ cười, dỗ dành Tinh Tinh: "Tinh Tinh trước đây chẳng phải nói muốn có một căn nhà lớn sao? Tiểu di đi xây nhà cho con, xây xong rồi sẽ đến đón con."

Dỗ dành hồi lâu, Tinh Tinh mới miễn cưỡng buông tay.

Sau khi lui ra khỏi hậu điện, ta tìm Triệu Minh Huy để tạ ơn, hoặc có lẽ là để tạ tội.

Khi không có Tinh Tinh bên cạnh, hắn lại trở về là một vị hoàng đế lạnh lùng khó dò, và ta vẫn không thể nào không sợ hắn.

Ta quỳ dưới bậc thềm, chờ đợi trong khi hắn chậm rãi vớt bỏ những cặn trà trong chén, nhấp một ngụm.

Triệu Minh Huy nhàn nhạt nói: "Đã hứa với tiểu nhi, nếu nuốt lời thì không hay đâu."

Ta chợt nhớ lại chuyện xây nhà mà ta vừa nói với Tinh Tinh, đột nhiên nhận ra mình đã lỡ lời. Đó chỉ là cách ta dỗ dành Tinh Tinh, nhưng trong mắt hoàng thượng, lời này có thể bị hiểu là ta đang dùng con để ép buộc hắn cho ta đổi cung.

Ta vội vàng cúi rạp người tạ tội, nhưng đợi mãi, vẫn không nghe thấy hoàng thượng nói thêm gì.

Tiếng nắp chén chạm vào thành ly vang lên như những nhát d.a. o sắc lẹm. Nếu hắn muốn lấy mạng ta, thì cũng dễ dàng như nghiền nát một con kiến.

Rất lâu sau, ta mới nghe Triệu Minh Huy hỏi: "Ngươi có biết tại sao hôm qua bị phạt không?"

Ta nén lại nỗi uất ức, đáp: "Nô tỳ ngày hôm qua đã thất lễ với quý phi nương nương, đáng bị phạt."

Một tiếng cười khẽ vang lên, như thể chế giễu sự ngây ngô của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!