Khuôn mặt hắn trước mắt ta dần trở nên mờ mịt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hắn nâng khuôn mặt ta, không ngừng nói: "Ân Nhi, đừng ngủ, tuyệt đối không được ngủ!"
Ý thức của ta dần dần mơ hồ, tựa như có những dây tảo dưới nước quấn lấy chân, kéo ta về phía đáy hồ đen tối vô tận. Ta cảm thấy hổ thẹn, Triệu Minh Huy, xin lỗi chàng, lại khiến chàng lo lắng. Nhưng bản thân ta biết rõ, lần này ta sẽ không sao, liều lượng độc dược đã được kiểm soát tốt, chỉ là thân thể sẽ chịu chút đau đớn, chỉ cần cứu chữa kịp thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng, có gì đó không đúng. Yến sào này rõ ràng đã vào ruột gan, nhưng tại sao... tại sao bụng dưới của ta lại đau đến thấu xương như vậy.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, ta nghe tiếng Dẫn Thu khóc nức nở: "Hoàng thượng, nương nương... nương nương ra m.á. u rồi..."
Ta không biết mình đã mê man bao lâu. Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên giường của mình, xung quanh phảng phất mùi thuốc đắng chát. Trên bình phong hiện lên bóng dáng một người, tĩnh lặng như điêu khắc, dường như đang viết lách điều gì đó.
Thân thể ta không nghe lời, chỉ có thể khẽ ho khan, phát ra chút âm thanh.
Triệu Minh Huy nghe thấy, lập tức đặt bút xuống, bước nhanh vào. Hắn ngồi bên cạnh, nắm lấy tay ta, bàn tay lúc nào cũng ấm áp như ngọc, giờ đây lại lạnh lẽo chưa từng thấy.
"Thấy khá hơn chút nào không?"
Ta khẽ lắc đầu: "Cảm giác buồn nôn."
Giọng nói của ta mơ hồ như không phải phát ra từ chính miệng mình.
Hắn ôm ta ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt lưng ta: "Nếu buồn nôn, thì cứ nôn ra đi."
Ta ôm lấy cái chậu mà nôn thốc nôn tháo, nhưng ngoài vài ngụm nước chua, chẳng có gì khác.
Triệu Minh Huy lau miệng cho ta, đưa cái chậu cho Dẫn Thu rồi nhận lấy bát thuốc từ tay nàng.
Hắn dùng thìa múc thuốc đưa tới miệng ta, ta chỉ mới uống một ngụm đã nhăn mặt quay đi.
Thuốc này đắng quá, uống vào càng khiến ta muốn nôn thêm.
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn từ từ uống, được không?"
Triệu Minh Huy lại rất cứng rắn, múc thêm một thìa nữa đưa đến bên miệng ta: "Uống thêm chút nữa."
Ta cũng bướng bỉnh không kém: "Không, thần thiếp không uống, thần thiếp khó chịu lắm."
Hồng Trần Vô Định
Hắn thở dài, rồi bất ngờ đưa thìa thuốc lên miệng mình.
"Nàng uống một ngụm, ta cũng uống một ngụm. Nàng đắng thế nào, ta cùng nàng chịu khổ, được không?"
Ta giật mình, tròn mắt nhìn hắn. Thuốc là độc, hắn uống nửa bát thì chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?
Sợ hắn làm thật, ta vội vàng nhận lấy bát thuốc, bóp mũi uống cạn.
Đắng đến mức đầu óc ta ong ong.
Triệu Minh Huy nhét một viên mứt vào miệng ta, nắm lấy tay ta nói: "Ân Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng."
Đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt trắng bệch như băng tuyết, tựa như vừa trở về từ một cơn giông bão, mệt mỏi và tàn tạ.
"Nàng bị trúng độc. Ta đã sai người kiểm tra hộp yến sào, bên trong có độc."
Ta gật đầu, hàng mi rủ xuống: "Thần thiếp cũng đoán ra rồi."
Hắn hít sâu một hơi: "Còn một chuyện nữa... đứa trẻ của chúng ta, không còn nữa."
Đứa trẻ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!