16.
Tôi vẫn hỏi: "Thím là ai? Thằng ba là ai?"
Tôi hỏi A Thọ: "A Thọ biết ai không?"
A Thọ lắc đầu.
Bà ta lườm tôi một cái: "Đừng có mà giả ngu. Tao nuôi mày bao nhiêu năm trời. Giờ mày không muốn báo đáp bọn tao à?"
Tôi không kiên nhẫn: "Thím này đúng là ngang ngược vô lý. Tự dưng chạy đến nhà người ta xin xỏ, còn ra vẻ ta đây. Thím ăn xin thì phải có thái độ của người đi ăn xin chứ?"
Dì Trần không nhịn được mà cười. Mẹ Liễu đỏ bừng cả mặt, bèn nói dì: "Hai đứa ngốc đó không biết ai với ai. Bà còn không biết tôi là ai sao?"
Dì Trần cười: "Bà là ai thì sao, liên quan gì đến tôi?"
Bà ta đứng phắt dậy, không biết nên trút cơn giận lên người ai, cuối cùng lại chọn tôi, chỉ tay vào mặt tôi: "Cái thứ mất dạy! Nuôi mày bao nhiêu năm như vậy, giờ mày lại không thèm nhận cha nhận mẹ. Mày có biết mấy năm nay vì mày, tao với cha mày đi ra ngoài đường không dám ngẩng đầu lên không?"
"Thím là mẹ của tôi, vậy cha tôi đâu?"
Mẹ Liễu trong phút chốc tắt lửa.
Nguyên chủ gây mất mặt đến người nhà nên người nhà họ Liễu đều ghét nguyên chủ. Tôi hay ra ngoài nên họ càng ghét tôi hơn.
Rõ ràng, cha Liễu làm chủ một nhà nên muốn giữ thể diện. Ông ta không dám sang nhà con cả để đòi tiền nên cho vợ của mình tới thay.
Bà ta ngay lập tức lấy lại tinh thần: "Còn muốn cha của mình đến thăm? Mày còn biết trên biết dưới nữa không?"
Tôi tiếp tục cắn hạt dưa: "Không phải do nhà bà dạy à?"
Lồng ngực của mẹ Liễu thở phập phồng. Tôi hơi sợ bà ta tức đến mức ngất rồi ăn vạ chúng tôi.
May mà bà ta kiên cường, chỉ tức giận rời đi.
Tôi nhìn cánh cửa đã đóng lại, nghĩ tới Liễu Vân và Liễu Uyển rồi thở dài một hơi.
Bảo sao hai cô nương có tính cách như vậy.
Thiếu tình thương nên phải tìm từ một nơi khác, bổ sung vào.
Tôi của trước kia cũng chọn bù đầu vào công việc để quên đi nỗi cô đơn.
Nhưng các nàng không có sự lựa chọn, chỉ biết bám lấy chút yêu thương và dịu dàng từ bên ngoài để tìm kiếm sự cứu rỗi.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng tú tài cũng được, nói chuyện văn nhã, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu tú tài. Hắn được các cô nương thích cũng bình thường.
Các nàng trưởng thành một cách lệch lạc. Một người biểu hiện ra bên ngoài, một người giấu vào bên trong. Trong cái gia đình khiến người ta ngột ngạt ấy, các nàng đấu đá lẫn nhau để tồn tại.
Chẳng ai là kẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Nếu có thể bảo vệ nhau thì tốt rồi nhưng ai ngờ các nàng thích cùng một người, chẳng ai chịu nhường ai.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại. Làm sao các nàng không nghĩ ra cách nào tốt hơn để thoát khỏi tình cảnh hiện tại?
Cuối cùng tôi nhận ra mình đang suy nghĩ dựa trên những trải nghiệm của bản thân.
Các nàng chỉ là cô nương không ra khỏi lũy tre đầu làng.
Thế giới của các nàng chỉ rộng đến thế thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!