Chương 3: (Vô Đề)

9.

Trẻ con sợ nhất là người lớn không cần nó nữa.

Tôi không trêu anh nữa. Tôi đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang cầm màn thầu, giọng điệu kiên định và nhẹ nhàng: "Sẽ không đâu."

A Thọ không tin tôi. Ngón tay của anh dưới bàn tay của tôi vẫn hơi run. Khi đôi mắt trong veo, không có tạp chất nhìn về phía tôi, nó dường như bị một nỗi buồn bao phủ.

Tôi có cảm giác như trái tim bị siết chặt, là đang xót cho anh.

Tay tôi hơi dùng sức. Tôi mỉm cười với A Thọ: "Em nói cho A Thọ một bí mật. Mình đừng nói ra ngoài nhé."

Anh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu.

"Thực ra, em là từ trên trời xuống."

A Thọ nhăn mày, lực chú ý chuyển sang nơi khác, thì thầm: "Thần tiên sao?"

Tôi cười: "Em không phải thần tiên nhưng thần tiên gọi em tới."

"Tới làm gì?"

"Tới làm người nhà của A Thọ!"

Anh ngẩn người, vành mắt dần ửng hồng.

"Ông nội bảo thần tiên đưa mình tới sao?"

Trong lòng tôi ngẩn ra.

A Thọ hít mũi, khi nói thì giọng đã khàn đặc: "Ông không về nữa đúng không? Dù tôi gọi ông đến thế nào thì ông cũng không dậy. Các bác các chú bỏ ông vào trong một cái rương, gọi nó là quan tài."

"Tôi thấy họ chôn quan tài và ông vào trong đất. Nhưng ông đâu phải là hạt giống, năm nay trồng, năm sau cũng không lớn. Họ lừa tôi. Tôi chờ mãi mà ông vẫn không quay lại..."

Giọng anh run rẩy. Tay cầm màn thầu cũng run. Tôi an ủi cũng không được.

Hằng ngày, anh ngồi trên ghế gấp chờ ông về, chờ đến mặt trời lặn, chờ đến đêm đầy sao nhưng anh biết, người anh chờ sẽ không bao giờ quay về.

A Thọ rơi nước mắt. Nước mắt để lại vệt nước trên mặt, rơi vào tro bụi.

"Ông nói với tôi, bé ngoan là phải ăn cơm. Có phải ông biết sau khi ông đi, tôi sẽ ăn không no nên mới gọi mình tới không?"

Môi của tôi hơi mở nhưng dường như yết hầu bị thứ gì đó vô hình chặn lại.

Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, chờ câu trả lời từ tôi.

Tim tôi đau xót. Tôi nhẹ nhàng nói: "Không chỉ mỗi A Thọ cần em đâu, em cũng cần A Thọ."

"Ông chọn em trong rất nhiều người. Ông hỏi em rằng: Cháu ơi, cháu có muốn có người nhà không. Em bảo muốn. Ông mới nhờ thần tiên đưa em đến bên A Thọ. A Thọ cũng là người nhà mà ông đã chọn cho em."

Giọng A Thọ bé như muỗi kêu: "Nhưng tôi chỉ là kẻ kéo chân sau. Ông không nói cho mình ư?"

Tôi kéo tay áo, lau nước mắt cho anh: "Nói vớ vẩn! A Thọ như vậy, em rất thích A Thọ như vậy!"

A Thọ ngoan như mèo con, để tôi lau nước mắt cho anh. Tôi nói tiếp: "Em do thần tiên phái tới, không giống những người khác, biết A Thọ là tốt nhất."

"Tốt hơn Tần tú tài sao?"

"Tốt hơn nhiều chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!