5.
Tôi không có gia đình. Từ nhỏ, tôi đã bị vứt ở cô nhi viện. Đối với tôi, cha mẹ và người nhà chỉ là những khái niệm.
Nhưng may mắn là viện trưởng và các cô chú trong cô nhi viện đều rất tốt nên cuộc sống của tôi cũng tạm ổn.
Cố gắng một phen, biết đâu giàu ba đời.
Ừm... Hình như không giàu lắm, cũng không được ba đời.
Nhưng lấy năng lực của tôi thì tôi vẫn có thể sống tiếp ở đây.
Nhà A Thọ không giàu nhưng không phải là căn nhà chỉ có bốn bức tường. Ông nội của anh có chút bản lĩnh. Mấy mẫu ruộng được canh tác đâu vào đấy. Trong nhà vẫn còn ít bột mì, còn có một ít thịt khô.
Tôi nhờ dì dạy, làm ra bữa cơm đầu tiên trong căn bếp này.
Dì đứng bên cạnh tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mãi mới nói một câu: "Cháu nghĩ thông là được rồi. Làm gì đến mức mà phải từ bỏ cuộc sống."
Tôi gật đầu: "Cháu biết rồi dì. Đã chế. t một lần rồi thì có gì mà không nghĩ thông đâu?"
Ánh mắt dì nhìn tôi vẫn còn hơi bắt bẻ nhưng đã thân thiện hơn nhiều rồi.
Sau khi dì rời đi, tôi và A Thọ cùng nhau ăn cơm. Anh vẫn hơi sợ tôi. Anh ngồi trong góc, cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên.
Tôi không vội, những ngày sau còn dài.
Mười ngày qua, tôi đều nấu cơm, sửa cho A Thọ vài bộ y phục.
Sinh thời, ông nội dạy A Thọ rất nhiều việc. Anh biết làm một số việc, như khi tôi đi cùng anh ra ruộng, anh biết đào đất, biết tưới nước. Nhưng loại cây gì, bán với giá ra sao,... những việc phải dùng đến đầu óc thì anh đều không làm được.
Bây giờ là mùa thu, phải thu hoạch lúa mạch, anh làm rất thành thạo.
Buổi trưa, tôi mang cơm đến cho anh. Còn chưa đến nơi tôi đã thấy anh nhìn về phía này, ánh mắt toát lên vẻ mong chờ.
Có mấy người đàn ông ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, thấy tôi đến thì cười rộ lên.
"Đợi được người đến rồi kìa."
"Nhìn từ sáng tới giờ được 800 lần rồi."
A Thọ chạy về phía tôi. Chắc do hiểu lời người ta trêu nên dù nóng đến mức mặt chảy đầy mồ hôi nhưng vì ngượng ngùng nên anh chạy chậm hơn nhiều.
Tôi lấy khăn, lau mồ hôi cho anh. Anh ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Nhưng khi tôi lau mồ hôi cho anh xong, anh vẫn rũ mắt, không nhìn tôi.
Tôi cầm hộp cơm, đi về phía bóng râm, mở tấm vải che bụi ở trên ra.
"Dì Trần dạy tôi cách làm bánh bao. A Thọ ăn thử xem ngon không?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía anh, vô tình chạm phải một đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi hơi sửng sốt. A Thọ gãi đầu, rời ánh mắt sang chỗ khác. Anh ngồi xuống, cầm lấy banh bao rồi ăn.
Anh vẫn rất ít nói nhưng không đề phòng tôi như trước.
Anh ăn được hai cái rồi không ăn nữa, đẩy hộp cơm về phía tôi.
Tôi hỏi: "Không ngon sao? Sao không ăn nữa?"
Anh phải làm việc nên phải ăn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!