1.
Sau khi tăng ca vào buổi đêm dẫn đến đột quỵ, sau khi tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy không phải là trần nhà của bệnh viện mà là một cái trần nhà làm bằng mộc, trông rất đơn sơ, một căn phòng làm bằng đất và những ô cửa sổ được che bằng những tờ giấy màu vàng và những mảnh vải có thể nhìn xuyên qua được.
Người đứng cạnh tôi không phải nhân viên y tế mà là một chàng trai mặc y phục màu trắng, ánh mắt nhìn tôi rất cảnh giác.
Giống như con vật nhỏ nhìn chằm chằm từng động tác của tôi.
Anh hỏi: "Ăn... Ăn cơm không?"
Địa phủ?
Tôi nhìn xuống. Tay anh cầm một cái màn thầu rất to.
Không phải địa phủ.
Khi đó, não tôi như bị sập nguồn, chẳng khác nào đã ch. ết rồi.
Nếu xuyên đến nơi như này, linh đường đều đã được chuẩn bị xong, cớ sao tôi không chế. t thêm lần nữa?
Ý kiến hay.
Tôi lập tức nhắm mắt, nín thở, nỗ lực trở thành một th. i th.ể.
Chợt tôi nghe thấy tiếng thút thít bên tai: "Mình cũng không cần tôi nữa ư?"
Mình gì cơ?
Cần gì?
Tôi mở mắt thêm lần nữa, nhìn về phía chàng trai có gương mặt tuấn tú.
Ánh mắt của anh rất dễ đọc. Có oán trách nhưng càng nhiều là cảm giác mất mát, khổ sở xen lẫn với nhau, khiến một người sắt đá như tôi cũng cảm thấy đau lòng.
Tôi cảm giác có gì đó không ổn.
Cơ thể như bị rút hết sức lực.
Tôi run rẩy nâng tay lên. Anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy hành động của tôi thì đưa cái màn thầu to và cứng như đá vào tay tôi.
Tôi cạn lời.
Cảm ơn nha.
2.
Hôn mê lâu như vậy mà không bị anh dùng màn thầu chăm sóc đến chết thì cũng coi như may mắn.
3.
Sau đó, có một vị đại phu có râu dê đến bắt mạch cho tôi, mặt ông ấy lạnh tanh.
Sau khi nghe tôi nói rằng tôi không nhớ gì thì ông bắt mạch cho tôi thêm lần nữa.
Cuối cùng, ông cười nhạt: "Dù có bị đần thì cũng tệ như ngày trước thôi."
Rốt cuộc trước kia, chủ cơ thể này đã làm gì?
Ông chỉ về phía chàng trai đứng bên cạnh tôi: "Chồng của cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!