Chương 46: Đánh Mất Tình Yêu

Cậu tư đang đau đầu vì chuyện của cậu với Ngọc Diễm. Mà nói hổng phải khen chớ ba người con trai của ông hội đồng cái chi cũng giỏi chỉ có chuyện tình cảm là dở tệ. Có mỗi cái chuyện nói rõ tâm ý của mình cho con gái nhà người ta nghe thôi mà cũng làm hông được, giờ người ta sắp về lại Bạc Liêu rồi kìa.

Qua những chuyện đã xảy ra cậu mới biết tình cảm của Ngọc Diễm dành cho mình lớn như nào, cô không màng tất cả mà lo lắng cho cậu đủ điều, bất chấp luôn việc bị người khác nói này nói nọ. Giờ thì cậu đã tỏ lòng mình, nhưng phải nói làm sao cho cô hiểu đây?

Hôm trước cô có nói cuối tuần sẽ cùng ba quay về Bạc Liêu, nhà bây giờ chỉ còn mỗi má cô nên phải về ngay, còn biết bao nhiêu công chuyện ở dưới đó. Lúc biết tin tư Hoàng hụt hẫng vô cùng, trong lòng cứ bứt rứt, giống như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng.

Ngay lúc này cậu cần một ai đó lắng nghe và cho mình lời khuyên. Đi tìm cả buổi mà không thấy hắn đâu, cậu chỉ đành tìm đến anh hai, cả cái nhà này còn ai ngoài hai Trọng là đáng tin tưởng đâu. Hai anh em tâm sự với nhau cả buổi, nói thì nói vậy chớ không biết hiểu được bao nhiêu, cái quan trọng là ở cách mình thể hiện.

"Lúc trước anh đã nói rồi, em mà thích cô ấy thì anh không có giúp đâu."

"Anh thù dai dữ à, em trai anh đang rầu gần chết đây nè."

"Tại em chớ tại ai mà ngồi đây than vãn, hồi trước người ta thích mình thì làm giá, giờ thích lại rồi chớ gì."

Mặc cho cậu hai cười vào mặt mình ra sao, tư Hoàng vẫn ngồi yên đó không nói câu nào, hai tay cậu đan chặt lại, chốc lát lại thở dài một hơi như rất phiền não. Hai Trọng thấy vậy mới ngưng cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu tư.

"Vậy anh nói xem em phải làm sao?"

"Thì nói rõ là em thích cô ấy, có vậy mà cũng hỏi anh."

"Em cũng muốn nói lắm nhưng em sợ nói một hồi cô ấy tức giận nữa thì khổ."

"Có cái chuyện nói yêu người ta mà em hổng làm được sao?"

Cửa phòng bị ai đó đẩy vào, cậu ba từ từ đi vào trong, thấy không khí có vẻ căng thẳng mới lên tiếng.

"Sao vậy, em có chuyện chi hả Hoàng?"

"Anh cũng nhìn ra hả anh ba, em đang phiền não đây nè."

"Nói anh nghe thử đi, biết đâu anh giúp em được."

Sau khi nghe xong câu chuyện của em trai cậu ba chỉ bật cười. Tưởng chuyện chi khó chớ mấy chuyện này dễ mà. Tuy cậu ba không phải là người giỏi giang trong tình cảm nhưng cậu cũng xem như là có chút kinh nghiệm.

"Nếu em thích cô ấy thì cứ nói ra chớ giấu trong lòng làm chi. Anh đã từng trải qua tất cả nên biết rất rõ, bản thân anh là một thằng khốn nạn khi luôn đối xử tệ bạc với người mình yêu, đến lúc mất đi rồi mới thấy tiếc. Em vẫn còn cơ hội, vậy nên phải nắm chắc cơ hội đó, Ngọc Diễm yêu em, em cũng yêu cô ấy, không có lí do gì để hai người bỏ lỡ nhau hết."

Tư Hoàng như được giác ngộ ra chân lí mới. Gật gù tán thành với suy nghĩ của anh trai, cái vỗ vai của ba Phong càng làm cậu tin tưởng vào bản thân hơn, nhất định phải nói ra hết cho Ngọc Diễm nghe.

"Cảm ơn anh nhiều lắm anh ba."

"Có gì đâu chớ, anh phải cảm ơn mọi người mới đúng, dù má anh đã từng làm nhiều chuyện sai trái nhưng mọi người vẫn yêu thương anh."

Cậu hai đứng một bên nghe vậy vội lên tiếng.

"Chúng ta là anh em mà, nói đúng hơn là gia đình, anh muốn em biết ba rất thương em, ba chưa bao giờ bỏ rơi em hết. Tất cả mọi người trong nhà đều lo lắng cho em, vì em là một phần của Kim gia mà."

Ba anh em ôm chầm lấy nhau, mấy chục năm rồi mới lại thấy cảnh tượng này, không biết là vì trưởng thành hay vì sự tranh đấu đã khiến ba anh em dần xa cách nhau. Cũng may cuối cùng mọi thứ lại quay về như trước đây.Kim Thái Hanh cùng em đi chợ mua vài món đồ. Chợt có cơn gió thổi qua làm cái khăn tay của em bay đi mất, em vội chạy nhanh theo bắt lấy, tìm một lúc cũng thấy cái khăn nằm trên mặt đường, vừa đưa tay định nhặt thì có ai đó nhanh tay hơn nhặt nó giúp em.

"Xin lỗi cho tôi xin lại cái khăn."

Người đàn ông phong độ ngẩn ngơ khi thấy chàng trai xinh đẹp trước mặt. Gã ta là một thương buôn vừa đến làng này, tự dưng lại bị thu hút bởi một chàng trai, nhẹ nhàng đưa cái khăn tay ra trước mặt em, gã mỉm cười một cái.

"Là của cậu sao?"

"Dạ, là của tôi."

Hắn vừa lúc đi tới thì nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt đang vui vẻ đột nhiên chuyển sang đen lại, cái thằng cha kia là ai mà dám đứng gần vợ nhỏ, đã vậy còn nhìn em không rời mắt nữa. Không nhịn được hắn đi đến kéo em vào lòng mình, liếc nhìn người đàn ông kia cho bỏ ghét.

"Đây là?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!