Chương 17: Tương Tư

Kim Thái Hanh bế em với đôi tay run rẩy, người em chảy rất nhiều máu, từ tay đến chân không chỗ nào lành lặn, trong lúc mê man em vẫn cố lên tiếng giải oan cho bản thân.

Đặt em nằm lên giường cẩn thận, lúc này đốc tờ cũng đã đến, hắn ra khỏi phòng để đốc tờ dễ coi bệnh hơn. Bà hai đang ngồi cùng bà cả, thấy hắn bước ra bà vội đi nhanh đến.

"Nó có sao không ông?"

"Bà còn dám hỏi tôi câu này, nếu hôm nay tôi không về kịp thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Thì tôi chỉ dạy dỗ nó thôi, ai mà dè mới đánh có chút đã vậy."

Đốc tờ sau khi khám cho em thì bước ra, ông cúi chào ông hội đồng trước rồi mới lên tiếng.

"Tình trạng của cậu ấy thật sự rất xấu, vết thương mất nhiều máu đã vậy còn bị bỏ đói mấy ngày, cũng may là gọi đốc tờ sớm chớ nếu không chắc nguy hiểm rồi đó đa."

4

"Tôi biết rồi, ông về trước đi."

"Dạ chào ông hội đồng tôi về."

Mặc kệ mọi người đang ngồi đấy, hắn đi một mạch vào phòng, Điền Chính Quốc mặt tái nhợt nằm trên giường, vết thương đau nhói làm em nhăn mặt, dù là trong lúc ngủ thì khuôn mặt em vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.

"Đừng đánh con mà... hức... con hông có làm."

"Quốc, mày nói gì vậy, là ông nè, mày bị sao vậy Quốc?"

"Hức... hức... ông ơi cứu con... con bị oan ông ơi."

Hắn cứ tưởng là em đã thức nhưng thật ra Chính Quốc chỉ đang nói mớ mà thôi. Cảm nhận được giọng nói quen thuộc em mơ màng nắm lấy bàn tay đang nắm tay mình, từng giọt nước mắt lăn dài khiến hắn xót xa, em vốn chỉ là một đứa người ở nhưng sao lại làm hắn bận lòng như vậy.

"Đừng sợ nữa, ông không để ai làm hại mày đâu."

"Hức... hức..."

Qua một lúc tiếng khóc bắt đầu nhỏ dần, Thái Hanh kéo mền đắp ngang người em rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Đám con Mận núp một góc nhìn thấy mà bàng hoàng, chưa bao giờ thấy đứa người ở bị thương nào được ông hội đồng bế trên tay lại còn cho vào phòng ông nằm như vậy.

Cậu tư Hoàng canh lúc hắn đi ra liền chạy đến mở cửa đi vào, lúc nãy cậu vốn định mang thuốc qua thoa giúp em nhưng vì hắn còn ở đây nên cậu không dám. Sợ em thức giấc cậu cẩn thận vén nhẹ cái mền lên, vết thương nào cũng rướm máu thì sao mà chịu cho nổi, thuốc này thoa vào hơi rát một chút nhưng bù lại vết thương sẽ mau lành. Thoa đều mấy vết thương xong xuôi tư Hoàng chợt ngẩn ngơ vì khuôn mặt xinh đẹp của em, đưa tay vén mấy sợi tóc trước mặt, từ sau cái lần bị phản bội đó cuối cùng trái tim cậu đã quay trở lại.

4

Bên ngoài hắn cho người lôi con Hiền với mấy thằng người ở kia lên. Bà hai ngồi một bên tay không ngừng run rẩy, ánh mắt hoảng sợ hết nhìn nơi này lại đến nơi khác, cậu ba Phong chỉ biết đứng sau lưng má mình chịu trận vì cậu biết bản thân chẳng giúp gì được cho bà.

Sau khi bà cả kể hết chuyện của em cho hắn nghe, Thái Hanh quay sang nhìn bọn nó với ánh mắt đáng sợ, đến cả bà hai còn bị doạ sợ thì nói chi tụi nó. Bà ba vốn không quan tâm mấy chuyện này nên xin phép vào phòng trước. Bà tư ngược lại tỏ vẻ thích thú vì sắp chứng kiến một màn kịch hay.

"Bà hai, bà còn gì giải thích với tôi không?"

"Chẳng lẽ ông không tin tui sao đa, tui bị mất cái vòng cổ thiệt chớ có dối gian gì ông đâu."

"Cái vòng cổ đó bà kiếm thấy ở đâu?"

"Thì trong đống quần áo của nó đó, tự tay tui tìm mà."

"Vậy sao bà biết quần áo đó là của Chính Quốc? Nhà dưới không chỉ có mình nó mà còn thằng Nhàn với thằng Hải, bà mới xuống đó sao biết đó là quần áo của nó mà kiếm, lỡ như là của thằng Hải hay thằng Nhàn thì sao?"

Bà Hai không thể nói gì thêm, bản thân mất công tạo ra kế hoạch hoàn hảo lại gặp phải chuyện không đáng, bữa đó bà chỉ kêu con Hiền bỏ cái vòng cổ vào chung với quần áo của em nên không kịp nghĩ tới tình huống này.

"Tui... tui... ông à cho tui xin lỗi."

"Người bà cần xin lỗi là thằng Quốc chớ không phải tôi, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn này hả bà hai, thời gian tới tôi không muốn gặp mặt bà, vậy nên bà làm sao coi cho đặng thì làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!