Một câu của Sam vậy mà thành sự thật, Chu Khai bị bệnh, phát sốt phải truyền dịch.
Dù sao ông ta cũng khá lớn tuổi rồi, không phải dạng trai trẻ khỏe mạnh nữa, không chịu nổi sự giày vò của việc vừa bị đánh vừa trúng gió.
Bác sĩ Aaron rất nghi ngờ về vết thương trên mặt Chu Khai, dù sao thì đó rõ ràng là vết thương do bị đánh, nhưng khi hỏi Chu Khai thì ông ta lại đáp là không nhớ rõ.
Bác sĩ Aaron nghĩ, mượn cớ đây mà.
Thoáng nghĩ cũng biết đại khái là do lúc chơi mấy trò tình thú dữ dội quá.
Cho nên anh ta không hỏi thêm nữa, cũng nhìn Trì Tiểu Trì với vẻ hơi thương hại.
Đối với mấy chuyện thối nát trong cái nhà này, anh ta đã nhìn mãi thành quen rồi. Nhưng một khi đã ký hợp đồng giữ bí mật, cầm món tiền lương kếch xù thì anh ta chỉ để ý việc điều trị, ngoài ra thì nhắm mắt coi như không nhìn thấy.
Anh ta lại kiểm tra tình trạng hồi phục xương sườn của Trì Tiểu Trì, thuận tiện hỏi: "Mr. Chu sao lại bị thương vậy?"
Trì Tiểu Trì đáp lại vô cùng thành thật: "Đêm qua ngài ấy không về nhà. Tôi cũng không rõ lắm."
Bác sĩ Aaron hơi giật mình, ánh mắt nhìn Trì Tiểu Trì lại thêm vài phần thương hại.
Tiêm thuốc hạ sốt giảm nhiệt cho Chu Khai xong, Aaron đề nghị: "Đi chụp CT não đi. Cũng phải nửa năm rồi ngài chưa đi kiểm tra sức khỏe toàn diện."
Chu Khai ỡm ờ không để bụng.
Ông ta không cảm thấy thân thể mình có gì dị thường.
Sự thật chứng minh, phần thân thể của ông ta quả thực không tệ, khỏi bệnh rất nhanh. Sáng mới bị sốt, trưa đã toát mồ hôi, buổi chiều ông ta bắt đầu xử lý một số công việc từ xa, ngày hôm sau bôi thuốc lên mặt rồi đến công ty.
Lúc ông ta bước vào văn phòng, Sam đang nói chuyện với thư ký thì bị giật mình.
Sam cứ tưởng ông ta phải nghỉ ngơi ít nhất 2-3 ngày, thấy ông ta tràn đầy sinh lực nhanh chóng trở về, khó tránh khỏi kinh ngạc: "Mr. Chu, ngài không nghỉ thêm hai ngày nữa sao?"
Chu Khai cười cởi mở: "Công ty lớn thế này, mỗi phút mỗi giây đều không thể thiếu tôi được."
Sam cười theo: "Đúng vậy ạ. Công ty thiếu ngài cũng không biết nên làm thế nào cho phải."
Sam rời khỏi phòng làm việc của Chu Khai, sắc mặt ấm áp như gió xuân bỗng nhiêm trầm xuống, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Mà trong phòng làm việc, mặt Chu Khai cũng lạnh xuống.
Ông ta hỏi thư ký: "Sam vào đây làm gì?"
Thư ký Frank đáp lại đúng sự thực: "Ngài Sam hỏi danh sách tham gia buổi gặp gỡ giữa năm vào hai tuần sau ạ."
Việc này do Frank lo liệu phần tổ chức, Sam đến hỏi anh ta cũng là chuyện bình thường.
Chu Khai nhìn qua cánh cửa đóng chặt: "Cậu ta không hỏi gì nữa à?"
Làm một kẻ có dã tâm, Chu Khai sợ nhất là Sam có dã tâm.
Nếu như mình vừa mới lộ ra vẻ mệt mỏi mà Sam đã vội vã muốn trèo lên nắm quyền…
Frank cười hì hì nói: "Ngài ấy còn hỏi cô con gái lai của Tổ phó Tổ thiết kế có đến không." Nghe vậy Chu Khai mới yên lòng.
Chỉ cần Sam hiểu chuyện, không can thiệp vào chuyện không nên can thiệp thì chờ đến lúc thích hợp, ông ta sẽ tự giao công ty lại cho Sam.
Sau khi Chu Khai khỏi bệnh thì không xuất hiện triệu chứng đột nhiên mất trí nhớ nữa, bởi vậy ông ta tự nhận định rằng những chuyện thảm hại xảy ra vừa rồi là do mình quá mệt nhọc mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì đâu lại vào đó.
Thế nhưng, tại hội trường của một show diễn thời trang mùa thu của một nhãn hiệu nào đó, ông ta lại gây ra một sự cố không lớn không nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!