Đương nhiên Trì Tiểu Trì sẽ không biết Chủ thần phẫn nộ.
Chỉ một buổi sáng Trì Tiểu Trì đã thu xong ba bài hát.
Đối với cơ sở âm nhạc không thể xoi mói của Trình Nguyên mà nói thì duy nhất có thể lo lắng chính là chất lượng thu âm có hạn, không thể hoàn mỹ thể hiện trình độ của cậu ấy.
Bữa trưa là Trình Tiệm mời khách, Tô Tú Luân cùng vài nhân viên tham dự, toàn bộ quá trình tiếp khách, Trì Tiểu Trì chỉ nhã nhặn cầm đũa dùng bữa.
Cậu kiệm lời lại yên tĩnh, hoàn toàn tương phản với kỹ năng xuất sắc của mình.
Đối với hậu bối này, Tô Tú Luân càng ngày càng thưởng thức, trong bữa tiệc vẫn luôn nói lời săn sóc, còn nhắc nhở cậu vài câu.
Những thứ mà Tô Tú Luân nhắc nhở không liên quan nhiều đến âm nhạc, mà là các loại tin tức liên quan đến nhân mạch giao tiếp, thương mại qua lại.
Trì Tiểu Trì nghiêm túc lắng nghe, yên lặng ghi nhớ.
Trình Tiệm thu hết những điều này vào mắt.
Tạm biệt Tô Tú Luân, Trình Tiệm đưa Trì Tiểu Trì về nhà, trên đường cùng cậu nói chuyện: "Trước đây chưa từng thấy mày cảm thấy hứng thú với mấy chuyện giao tiếp như thế."
Trì Tiểu Trì mở ra cửa sổ một chút, tránh né hơi nóng từ máy sưởi trong xe, trên cửa kính có vài giọt sương còn đọng lại: "Anh Tô rất nhiệt tình, em cũng nên học hỏi một ít."
Trình Tiệm: "Anh ta còn đáp ứng sẽ giúp lục xem camera trong tòa nhà. Theo lý thuyết thì việc này không liên quan đến anh ta."
Trì Tiểu Trì hỏi: "Trong camera giám sát có tìm thấy anh ấy không?"
Bị đổi đề tài, Trình Tiệm có chút khó chịu: "…Đã tìm, nhưng mà không thấy người mà mày đã nói."
061 cũng khẳng định: "Tôi cũng đã đi tra xét. Quả thật không có."
Trì Tiểu Trì cũng không thấy có gì bất ngờ, ngã người dựa ra sau, quả nhiên là nhìn lầm rồi.
Trình Tiệm thấy em trai mặt mày ủ rũ, hiểu được thu âm rất mệt nhọc, mềm lòng không ít, nhưng ngoài miệng vẫn rất cứng rắn, ra lệnh: "Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi."
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nhắm mắt, kéo lấy tấm thảm trải ghế ở chỗ ngồi phía sau, rồi lăn qua lăn lại, quấn lấy cả người như một cuộn sushi.
Trình Tiệm sững sờ trước động tác đáng yêu của em trai, nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ đến mấy ngày nay cậu ấy đã trải qua đủ thứ chuyện, Trình Tiệm dường như bừng tỉnh, liền cảm thấy vui mừng.
…Cũng may em trai đúng lúc thanh tỉnh từ trong giấc mộng tình ái kia.
Người như Dương Bạch Hoa nhìn qua thì dịu dàng ấm áp nhưng kỳ thực vô cùng cực đoan ích kỷ, đương nhiên gã không phải không thích Trình Nguyên, nhưng gã yêu nhất lại chỉ có chính bản thân mình.
Dương Bạch Hoa muốn giữ lại Trình Nguyên nhưng lại không hăng hái tham dự vào cuộc sống của Trình Nguyên mà lại dùng ngôn ngữ gây xích mích, kéo Trình Nguyên ra khỏi những mối quan hệ vốn có, làm cho Trình Nguyên chỉ lệ thuộc duy nhất vào chính anh ta.
Dương Bạch Hoa bảo vệ em họ Dương Tiểu Yến không phải là vì tình cảm anh em, mà chỉ vì "Cô ta xảy ra chuyện thì không tiện giải thích với gia đình", đồng thời Dương Tiểu Yến cũng nắm giữ thứ mà anh ta cho là bí mật hổ thẹn.
Còn Trình Tiệm hắn cũng không xứng đáng làm một người anh, rõ ràng trước đây phát hiện nhiều dấu hiệu như vậy nhưng lại không cố gắng tìm em trai tâm sự một chút mà chỉ muốn đem bọn họ tách ra, nhưng tác dụng lại hoàn toàn trái ngược, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ càng dính càng chặt.
Nếu không phải trải qua vụ việc sống nhờ khiến Dương Bạch Hoa và Trình Nguyên xảy ra mâu thuẫn thì Trình Tiệm rất khó tưởng tượng sự tình sẽ phát triển như thế nào.
Dọc theo đường đi, Trình Tiệm suy nghĩ rất nhiều.
Cuộn sushi đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ánh nắng giữa trưa rất gắt, nhắm mắt lại chỉ thấy một mảnh đỏ tươi, đó là mạch máu dưới mí mắt bị ánh sáng xuyên thấu mà vào.
Nhưng chỉ trong chốc lát, màu đỏ phiền lòng kia dần dần rút đi.
Trì Tiểu Trì dường như có cảm giác: "…Thầy Lục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!