Môi mỏng của anh giật giật, vừa muốn thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại nghe được giọng nói của Tiết Thịnh tiếp tục truyền đến từ điện thoại: "Trừ khi cặp vợ chồng kia giống như cậu, không có nền tảng tình cảm với vợ cậu, là hôn nhân thỏa thuận."
"Nếu là kiểu tình huống này, xảy ra chuyện như vậy, quả thật là có hơi… Ờ, nói đúng ra là… Có hơi khó xử."
Lời của Tiết Thịnh, lại một lần nữa khiến dây cung kia trong lòng của Giang Thuật căng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh im lặng không nói gì, Tiết Thịnh thì lại như cái máy hát được mở: "Cậu xem, cậu và vợ của cậu, mặc dù là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng lại không có tình cảm, vậy thì thật ra cũng chẳng khác gì so với hai người xa lạ cùng sống chung cả."
"Người đàn ông kia, dưới điều kiện tiên quyết này, hơn nữa dưới tình huống không biết nhà gái có đồng ý hay không, lại tự tiện làm ra chuyện như vậy với người ta, đây đúng thật là tên khốn nạn của khốn nạn, cầm thú của cầm thú."
"Đợi đã, A Thụ, tôi hỏi cậu một câu nhé."
"Gì?"
"Thì là người đàn ông mà cậu nói kia, tôi có quen không?"
"… Không quen."
"A, vậy tôi lại hỏi một câu nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu hỏi đi."
Giang Thuật đợi một lúc lâu, cuối cùng mới lại một lần nữa nghe được giọng của Tiết Thịnh: "Người đàn ông kia có thích người phụ nữ đó không?" Vấn đề này tựa như một quả mìn, ném chuẩn xác vào sâu trong đáy lòng của Giang Thuật.
Oành một tiền, khiến hàng rào rắn chắc lạnh lùng ở trong lòng anh vỡ ra một vết nứt.
Bốn bề lặng yên như tờ, cũng có thể là Giang Thuật đã phong bế ngũ giác của mình. Sau đó Tiết Thịnh còn nói gì đó, nhưng anh căn bản không nghe vào. Đến cả hô hấp cũng suýt quên mất, trong đầu chỉ toàn là câu hỏi như sấm bão kia của Tiết Thịnh.
"A Thụ, tôi thấy, cậu vẫn nên bảo người đàn ông kia thẳng thắn thì được khoan hồng đi."
"Nếu như chuyện đã xảy ra rồi, nhà gái chắc chắn sẽ biết thôi."
"Nói xin lỗi một cách thẳng thắn, có lẽ còn được tha thứ và khoan dung."
Giang Thuật dần dần khôi phục lại tinh thần, một lần nữa nghe được âm thanh của Tiết Thịnh.
Đối với lời nói của Tiết Thịnh, Giang Thuật cũng không đáp lại, mà là im lặng một lúc lâu, ừm một câu nặng nề: "Vậy cứ như thế đi, cúp đây." Dứt lời, cũng không chờ Tiết Thịnh nói gì tiếp, Giang Thuật liền cúp máy.
Bống phía lại khôi phục lại sự yên tĩnh như lúc trước.
Trong nhà vệ sinh chỉ có một mình Giang Thuật.
Anh còn đang suy nghĩ về câu hỏi kia của Tiết Thịnh: Người đàn ông kia có thích người phụ nữ đó không?
Giang Thuật nhíu mày, trái tim đập loạn xạ, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve, nhưng cảm giác nhói lên mơ hồ vẫn không cách nào bình tĩnh lại được. Vậy nên… anh hôn Cố Tri Vi, là vì thích cô? Thích một người, là cảm giác như thế nào.
Không có gì để tham chiếu, Giang Thuật không thể đưa ra kết luận chính xác. Điều này làm anh rất buồn bực, tựa như đang đi vào một cái ngõ cụt, gặp một câu hỏi nan giải nhất đời.
Bình minh ngày hôm sau, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Cố Tri Vi tỉnh lại vì tiếng chuông báo thức. Kể từ sau khi khai giảng, cô nghiêm ngặt tuân thủ thời gian ngủ nghỉ và làm việc của mình, chuông báo rời giường luôn cố định vào lúc bảy giờ sáng.
Sáng nay chuông báo thức kêu lên hai lần, Cố Tri Vi mở mắt ra, cầm điện thoại tắt chuông báo thức đi, trên điện thoại hiển thị thời gian đúng bảy giờ năm phút.
Cô trì hoãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!