Chương 6: (Vô Đề)

Mùng 4 Tết Nam Tê Nguyệt chính thức đi làm lại. Cô dậy từ sớm, nhờ tài xế đưa mình về Lục Giang Danh Thành. Vừa về đến nơi chưa kịp thở, xe do người đại diện cử đến đã chờ sẵn.

"Tổ tông của tôi ơi, đừng lề mề nữa, muộn thêm chút nữa thì đừng nói là nữ phụ số ba, ngay cả vai a hoàn cũng không đến lượt cô đâu!" Điện thoại đặt một bên bật loa ngoài, giọng của người đại diện Khải Ni giống như một con muỗi đáng ghét cứ vo ve xung quanh.

Nam Tê Nguyệt giả vờ như vừa mới ngủ dậy, mở cửa cho trợ lý Tiểu Linh Đang vào, tiện tay vuốt lại tóc, lúc này mới để ý đến người đại diện đang sắp nổi điên: "Biết rồi, biết rồi."

Thúc giục như đòi mạng vậy.

"Chị ơi, xe đã đợi ở dưới lầu mười phút rồi, muộn nữa là không kịp đâu ạ." Tiểu Linh Đang tay cầm tài liệu đứng ở cửa đợi, nhìn Nam Tê Nguyệt loay hoay như một con ruồi không đầu, do dự không biết có nên đưa bữa sáng qua không.

Thay một bộ quần áo phù hợp, Nam Tê Nguyệt lại bắt đầu phân vân không biết nên đi đôi giày nào, "Không phải 9 giờ mới bắt đầu sao?"

"Đúng là vậy nhưng xe của chúng ta không kịp ạ." Tiểu Linh Đang cười gượng, "Xe dưới lầu là do anh Khải Ni thuê, chỉ thuê một tiếng thôi."

Nam Tê Nguyệt: "…"

Có những lúc thật sự muốn đào cho Khải Ni một cái mộ!

"Đi thôi, đi thôi." Nam Tê Nguyệt dúi vào tay Tiểu Linh Đang một bao lì xì, "Năm mới vui vẻ, khai trương đại cát, bữa sáng chị ăn rồi, em giữ lại mà ăn."

Mắt Tiểu Linh Đang híp lại thành một đường: "Cảm ơn chị!"

Tuy đến địa điểm thử vai sớm nhưng vì xe thuê đã quá giờ, Nam Tê Nguyệt thậm chí còn phải bù thêm mấy trăm tệ.

Người ta là khai trương hồng phát, cô lại là khai trương xui xẻo, e là buổi thử vai hôm nay cũng sẽ gian nan.

"Ối trời ơi, tổ tông của tôi, đừng đứng đó nữa." Khải Ni không biết từ góc nào chui ra, dúi vào tay Nam Tê Nguyệt một tấm thẻ, "Thẻ thông hành đây, ở trên không cho người không phận sự vào. Gọi đến cô thì cứ đi thẳng vào, đạo diễn bảo cô diễn thế nào thì cứ diễn thế đó, cùng lắm chỉ mười mấy phút thôi. Lần này mà còn không giành được vai diễn, cả ba chúng ta đều chuẩn bị cạp đất mà ăn đấy."

Nam Tê Nguyệt nhíu mày, liếc qua một lượt: "Nghiêm trọng vậy sao?"

"Nghe nói còn có đoàn phim khác thử vai, cô đừng đi nhầm chỗ đấy." Khải Ni đẩy cô vào, bấm thang máy cho cô, "Bát cơm đầu tiên của năm nay đừng có làm hỏng, cảm ơn."

Nam Tê Nguyệt miễn cưỡng đáp một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng."

Đến tầng mười, Nam Tê Nguyệt xác nhận thông tin tầng, sảnh lớn đông nghịt người. Chưa đi được mấy bước cô đã nghe thấy một nhân viên ló đầu ra gọi: "Số năm! Số năm có ở đây không?"

Nam Tê Nguyệt dừng bước, cầm tấm thẻ nhìn con số không mấy nổi bật.

Số 5, là đang gọi mình phải không?

Nhưng không phải chín giờ mới bắt đầu sao, sao lại sớm hơn rồi.

Nam Tê Nguyệt chưa kịp nghĩ thông, người bên cạnh đã thúc giục cô một tiếng: "Cô là số năm phải không, gọi cô đấy, ngẩn người ra làm gì, không thấy phía sau còn bao nhiêu người đang xếp hàng thử vai sao?"

Nam Tê Nguyệt: "…"

Thôi bỏ đi, Khải Ni đã dặn không được gây gổ với người khác.

Nhân viên cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đi tới nhìn cô một cái, dường như cảm thấy khí chất của cô không tầm thường, có lẽ là một ngôi sao lớn nào đó nên không dám đắc tội: "Mời đi theo tôi."

Giày nam nữ

Nam Tê Nguyệt cứ thế lơ mơ bước vào cánh cửa này. Mãi đến khi đối mặt với ba người không biết là đạo diễn hay biên kịch đang ngồi thành một hàng ở dưới, đầu óc cô vẫn còn mơ màng.

"Có thể bỏ khẩu trang ra rồi." Người bên trái lên tiếng ra hiệu, hai người còn lại thì nhìn chằm chằm vào một chồng tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nam Tê Nguyệt làm theo lời, tháo khẩu trang ra nhét vào túi áo khoác.

Cô rất ít khi mặc áo khoác có túi, nhưng không hiểu sao hai ngày gần đây ma xui quỷ khiến thế nào lại chuyên chọn những bộ quần áo có túi để mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!