Hai gia đình cùng nhau ăn một bữa trưa đơn giản. Người lớn dường như rất hài lòng với sự tương tác của hai người họ. Lúc ra về bà Lâm dúi vào tay Nam Tê Nguyệt một bao lì xì, độ dày của nó vừa cầm đã biết không hề nhẹ.
"Chậc, nhìn là biết ngay bao lì xì dành riêng cho con dâu rồi." Sau khi nhà họ Lục đi, Khương Hữu Dung ngẩng cằm tựa vào vai Nam Tê Nguyệt, hóng hớt hỏi, "Hỏi nhỏ này, có phải chị rất hài lòng với anh ấy không?"
Nam Tê Nguyệt cất kỹ bao lì xì, lúc lên lầu liếc nhìn ông cụ Khương vẫn đang ung dung ngồi uống trà trên sofa phòng khách, cố ý nói to: "Ngày cưới cũng đã định rồi, còn quan tâm chị có hài lòng hay không làm gì."
Chỉ trong một buổi sáng hai gia đình đã vội vàng công bố luôn ngày cưới. Hoặc có thể nói, đây là một kế hoạch đã được sắp đặt từ trước.
Bữa cơm hôm nay thực chất chỉ là công bố kết quả trước mặt cô và Lục Bắc Đình mà thôi.
Khương Hữu Dung nghi ngờ: "Nhưng em thấy chị vẻ vui lắm mà."
"Có sao?" Nam Tê Nguyệt sờ khóe miệng, "Em nhìn nhầm rồi."
Khương Hữu Dung không tin nhưng cũng lười hỏi thêm, đi thẳng đến sofa nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của ông nội mình, vẻ mặt đầy chê bai: "Ông có thể đừng cười như thế được không?"
"Cười thì sao, cháu gái ngoại của ông cuối cùng cũng sắp lấy chồng rồi." Ông cụ mặt mày hớn hở, sau đó lại nhìn Khương Hữu Dung nói đầy ẩn ý, "Dung Dung có trách ông không?"
"Trách ông làm gì." Khương Hữu Dung biết tỏng mấy trò của mẹ mình không thể qua mắt được ông cụ, cô thở dài một tiếng, thoải mái ngả người ra sau, "Kệ mẹ cháu đi, cháu mới mười chín, lại không có vận mệnh gì ràng buộc, ông không quản cháu là cháu đã tạ ơn trời đất rồi."
Ông cụ cười cười, trong lòng cầu mong lựa chọn ngày hôm nay là đúng đắn.
Nam Tê Nguyệt về phòng đếm số tiền trong bao lì xì, là một con số may mắn vạn người mê. Từ hôm qua đến giờ, mọi thứ dường như rối tung lên, nhưng thực tế lại diễn ra một cách có trật tự. Mọi chuyện đều xảy ra bất ngờ, đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.
Điện thoại trên giường rung lên hai tiếng. Nam Tê Nguyệt vào danh sách WeChat nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của người gửi tin nhắn một lúc.
Ảnh đại diện là một tia sáng trong bóng tối, trong ánh sáng ấy hiện lên những bông tuyết, tạo cảm giác như một cảnh phim. Biệt danh rất đơn giản, là viết tắt của chữ Lục.
Nam Tê Nguyệt tiện tay vào sửa lại tên cho anh.
Lục Bắc Đình: [Món quà tặng cô, mở ra xem đi.]
[Tiện thể nhắc nhở, cô Nam vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.]
Nam Tê Nguyệt: [Câu hỏi gì?]
Lục Bắc Đình: [Kết hôn không? Với tôi.]
Lại là mấy chữ này, Nam Tê Nguyệt khẽ nín thở, mím môi gõ mấy chữ rất khô khan và chính thức: [Ừm, kết hôn, với anh.]
[Nhưng những điều anh Lục đã hứa với tôi hy vọng anh có thể thực hiện từng điều một.]
Lục Bắc Đình cong môi cười: [Như cô mong muốn.]
Nam Tê Nguyệt bĩu môi.
Chậc, văn vẻ quá.
Nhưng nói đến món quà năm mới…
Giày nam nữ
Nam Tê Nguyệt trở mình ngồi dậy, ba chân bốn cẳng xé vỏ bọc, nhìn đôi găng tay đỏ rực mà chìm vào suy tư.
Sao cô lại cảm giác món quà này có vẻ không đơn giản.
Sự thật đúng là không đơn giản. Vào đêm Giao thừa khi Lục Bắc Đình nhìn thấy cô đã chú ý đến đôi tay bị lạnh đến đỏ ửng. Trớ trêu thay, sáng nay trên ban công lại vô tình bắt gặp một chú nai con đang bỏ trốn. Rõ ràng là cách một khoảng nhưng vẫn nhìn rõ dáng vẻ chú nai con lạnh đến mức phải hà hơi tại chỗ.
Vì vậy mới có món quà năm mới sau đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!