Vì phải tham dự bữa tiệc gia tộc, hôm nay chưa đến năm giờ đoàn phim đã tuyên bố tan làm. Nam Tê Nguyệt đang thắc mắc thì Lục Bắc Đình liền giải thích: "Dung Ngộ cũng phải tham gia."
Phải rồi, suýt nữa quên mất Dung Ngộ ngoài là đạo diễn ra còn là một công tử thế gia.
"Cái đó… sau khi kết thúc gọi điện cho tôi nhé, tôi đến đón anh." Trong lòng Nam Tê Nguyệt có chút áy náy, nghĩ rằng trong bữa tiệc chắc chắn sẽ phải uống rượu, uống rượu không thể lái xe, nhỡ anh bị chuốc say thì cô còn có thể chăm sóc một chút.
Lục Bắc Đình đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt có ba phần cười: "Muốn đến đón tôi à?"
Hỏi thì hỏi đi, còn thêm chữ "muốn".
Nam Tê Nguyệt mơ hồ đáp một tiếng: "Ừm, anh nói có cần không thôi."
Lục Bắc Đình nhướn mày, giọng điệu nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều: "Cần chứ."
Chuyện tốt như vậy, sao lại không cần.
Khoảng 8 giờ tối, dòng người của các gia tộc lần lượt đổ về hội quán cao cấp. Bữa tiệc gia tộc như vậy, tháng 4 mỗi năm đều tổ chức một lần, là để duy trì mối quan hệ giữa các gia tộc, thế hệ lớn tuổi sẽ giới thiệu các thế hệ trẻ quen biết nhau, nếu các thế hệ trẻ hợp ý nhau, còn có thể liên hôn để củng cố sự hợp tác giữa hai nhà.
Bữa tiệc như vậy phần lớn đều dựa trên lợi ích, thật vô vị.
Lục Bắc Đình vừa về nước, tuy là lần đầu tiên tham dự bữa tiệc gia tộc nhưng lúc vào đã nhận được sự chú ý rộng rãi, gần như không khác gì Lục Du Châu.
Ánh mắt đổ dồn về anh có tò mò, cũng có ngưỡng mộ.
Tò mò là tò mò về con người của cậu hai nhà họ Lục, ngưỡng mộ là ngưỡng mộ nhà họ Lục lại liên hôn với nhà họ Khương.
Cuộc hôn nhân giữa nhà họ Khương và nhà họ Lục rất kín đáo, trong đó có những uẩn khúc không ai biết, mọi người đều có những suy đoán riêng.
Đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến cậu hai nhà họ Lục này và cô gái nhà họ Khương kia rõ ràng đã đính hôn nhưng lại có vẻ không thân quen, mọi người đều im lặng, chỉ cho rằng cuộc hôn nhân giữa hai nhà chỉ là vì lợi ích chung.
Chuyện như vậy trong mắt các gia tộc là chuyện hết sức bình thường.
Ở một bên khác của bữa tiệc, Khương Hữu Dung một mình lang thang ở khu vực ít người. Chiếc váy dạ hội màu xanh lá thông nhạt làm nổi bật làn da trắng hồng của cô ấy, một lọn tóc dài đến eo cũng được nhuộm màu xanh lá nhạt.
Cô ấy có vẻ ngoài ngọt ngào, vừa nhìn đã biết không lớn tuổi, hoàn toàn trái ngược với Khương Bách Xuyên.
Rõ ràng là cùng tuổi nhưng vì Khương Bách Xuyên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như người thừa kế của Khương thị nên có vẻ già dặn, cô ấy được chiều chuộng, lại không có áp lực, tất nhiên giữ được sự ngây thơ của một cô gái 19 tuổi.
Khương Bách Xuyên khó khăn lắm mới thoát khỏi những lời mời rượu của các bậc trưởng bối, tìm mãi mới gặp được Khương Hữu Dung, thế là hai người đứng cùng nhau khá thu hút sự chú ý.
"Tóc kiểu gì thế?" Khương Bách Xuyên từ mái tóc đen của cô ấy đột ngột rút ra lọn tóc xanh nhạt.
Khương Hữu Dung xù lông vỗ tay cậu ta ra: "Đây gọi là phiên bản giới hạn mùa xuân, anh hiểu gì chứ."
Câu nói này của Khương Hữu Dung không nhỏ, có người xung quanh nghe thấy giọng nói mềm mại này liền liên tục nhìn qua, dường như có người nhận ra họ, cầm ly rượu vang đỏ định đi qua.
Trong lòng Khương Hữu Dung kêu cứu.
Khương Bách Xuyên nghiêm mặt, thay em gái mình đỡ rượu, nhưng không thể cứ đỡ mãi như vậy, vừa ngẩng đầu đã thấy hai anh em nhà họ Lục đang đi về phía này liền kéo người qua: "Anh rể."
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
"Anh rể, chào buổi tối!" Khương Hữu Dung cũng gọi một tiếng, như thể rắc muối vào vết thương mà cười với anh, "Nam Tê Nguyệt thật không có lương tâm, lại thật sự không đến à."
Lục Bắc Đình: "…"
Lục Du Châu thấy vậy cười khẩy, vạch trần họ: "Hai anh em cậu trốn gì thế?"
Khương Bách Xuyên bất lực cười: "Trốn mai mối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!