Sau khi Đậu Đậu bắt đầu đi học mẫu giáo, Giản Cam ở nhà nghỉ ngơi một ngày, điều chỉnh lại trạng thái rồi ngày hôm sau liền mang hồ sơ đi phỏng vấn từng công ty một.
Trước đây cô ấy học chuyên ngành mỹ thuật, lúc rảnh rỗi thích vẽ chút truyện tranh. Sau này vì chuyển thể một cuốn tiểu thuyết thành truyện tranh mà có chút danh tiếng, kiếm được không ít tiền bản quyền. Nhưng sau đó Đậu Đậu ra đời, cô ấy không có thời gian và sức lực để vẽ nữa, liền ở nhà vừa chăm con vừa nhận các đơn hàng cá nhân.
Và bây giờ cô ấy trở về thành phố của mình, định thực hiện lại giấc mơ năm xưa, tiến công vào lĩnh vực thiết kế đồ họa game.
Mục tiêu của cô ấy rất rõ ràng, chỉ nộp hồ sơ cho năm công ty liên quan, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được phản hồi phỏng vấn từ hai công ty.
Đáng lẽ cô ấy phải nghĩ đến điều đó, điều đầu tiên bị loại chính là bằng cấp của cô ấy.
Nhưng may mắn là trong hai công ty thông báo phỏng vấn này có một công ty mà cô ấy muốn vào nhất.
Công Nghệ Thịnh Lăng là một trong mười công ty game hàng đầu trong nước. Mặc dù đã nhận được thông báo phỏng vấn nhưng cơ hội đỗ phỏng vấn chắc không lớn. Nghĩ đến tỷ lệ thành công mong manh của mình, Giản Cam cúi gằm đầu, vừa chờ đợi vừa nhắn tin cho Nam Tê Nguyệt.
Giản Cam: [Cuộc sống thật vô vị, xác chết cosplay con người. jpg]
Nam Tê Nguyệt vừa hay đang nghỉ giữa giờ, trả lời ngay lập tức: [Công ty không biết nhìn hàng nào dám loại cậu?]
Giản Cam: [Chưa đâu, hôm nay chỉ có hai buổi phỏng vấn, bây giờ còn buổi cuối cùng, trực giác mách bảo… hy vọng không lớn.]
Nam Tê Nguyệt: [Tự tin lên.]
Giản Cam: [Khóc lóc. jpg]
Nam Tê Nguyệt: [Hình như Khương thị có công ty game hợp tác, họ không cần cậu thì tớ cần cậu, mở cửa sau cho cậu vào làm sếp!]
Giản Cam còn định trả lời gì đó thì nghe có người gọi tên mình, khẽ thở ra một hơi, cô ấy bình tĩnh đẩy cửa vào, chào hỏi nhà tuyển dụng và bắt đầu phỏng vấn.
Đối phương hỏi toàn những câu hỏi cơ bản, sau khi trả lời xong, một trong những nhà tuyển dụng tỏ ra rất thích phong cách tác phẩm của cô ấy, nhưng khi nhìn thấy mục bằng cấp của cô ấy lại có chút do dự.
Giản Cam nhún vai, thản nhiên trả lời: "Tôi gặp chút chuyện nên đã nghỉ học."
Nếu không phải vì nghỉ học, với tấm bằng của một sinh viên xuất sắc của Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, e là hôm nay họ cũng không với tới được.
Nhưng bằng cấp có phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá năng lực của một người không.
Giản Cam cũng thầm đặt câu hỏi với những doanh nghiệp này.
Rõ ràng khi nhìn thấy tác phẩm của cô ấy thì mắt sáng rỡ, nhưng tại sao lại thu hẹp tầm nhìn, chỉ chăm chăm vào bằng cấp của cô ấy?
Cô ấy không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, sau khi ra khỏi Công Nghệ Thịnh Lăng, cô ấy gửi cho Nam Tê Nguyệt một biểu cảm mèo khóc: [Vừa hay không xa phim trường của cậu, tớ qua thăm cậu.]
Nam Tê Nguyệt sau khi quay xong hai cảnh mới thấy tin nhắn này, còn chưa kịp gõ chữ trả lời thì sau lưng đã có người mang trà sữa và bánh ngọt thơm phức đến trước mặt cô.
"Bất ngờ không! Ngạc nhiên không!" Giản Cam kéo nhẹ đuôi tóc cô mấy cái, chỉnh lại áo khoác đồng phục cho cô, rồi lùi lại một bước nhìn từ trên xuống dưới, "Tớ vừa ở bên cạnh xem cậu quay phim, Tiểu Nguyệt Nguyệt, cậu giỏi quá, thật đó, cậu là thần tượng của tớ, thần tượng duy nhất!"
"Được rồi, bớt nịnh đi, sao cậu vào được đây?" Nam Tê Nguyệt ôm Giản Cam một cái, ngồi xuống cầm ly trà sữa uống một ngụm ngon lành.
Theo quy định của đoàn phim, người ngoài không dễ dàng vào thăm được.
Nước tẩy trang
Đặc biệt là người bình thường ngoài ngành.
Giản Cam ngẩng cằm, hạ thấp giọng nói: "Tất nhiên là phải lôi chồng cậu ra rồi."
Nam Tê Nguyệt: "…"
Câu đùa này có chút đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!