Chương 40: (Vô Đề)

Cả ngày hôm đó, Tần Vũ ôm một bí mật kinh thiên động địa, tâm trí cứ như treo ngược cành cây. Lúc tan làm, với vẻ mặt ngơ ngác, cậu ta chặn Nam Tê Nguyệt lại trước khi cô chuẩn bị về khách sạn, sắc mặt phức tạp nói: "Chị Tê Nguyệt, chị thấy đạo diễn Lục là người như thế nào?"

Nam Tê Nguyệt khó hiểu nhìn cậu ta một cái: "Sao tự dưng lại hỏi tôi câu này?"

"Chị trả lời em trước đi." Tần Vũ có vẻ mặt khó nói.

Nam Tê Nguyệt tóm tắt lại: "Rất tốt, rất chuyên nghiệp."

"Không phải về mặt công việc, là chị thấy con người anh ta như thế nào?" Đông người nhiều chuyện, Tần Vũ thảo luận vấn đề này với cô có chút chột dạ, đành phải đến gần, cố tình hạ thấp giọng.

Nam Tê Nguyệt ngẩng lên, nghiêm túc quan sát cậu ta vài giây. Thấy dáng vẻ này, chắc nếu cô không trả lời tử tế thì cậu ta cũng không buông tha, nên cô nghĩ ngắn gọn rồi đáp: "Rất tốt."

Tần Vũ: "…"

"Vậy anh ta so với em, ai tốt hơn?"

Nam Tê Nguyệt gần như không chút do dự: "Anh ta tốt hơn."

Tần Vũ lập tức có vẻ mặt như bị tổn thương nghiêm trọng.

Nam Tê Nguyệt dở khóc dở cười: "Tự dưng sao lại so sánh mình với anh ta, đóng phim đến ngớ ngẩn rồi à?"

Tần Vũ đứng thẳng tay, cúi đầu không biết giải thích thế nào, đang định nhắc nhở cô một chút để cô tránh xa loại người hai mặt như Lục Bắc Đình, thì Lục Bắc Đình rất không may đang từ phía trước đi tới.

Tần Vũ vô cùng cảnh giác tiến lên một bước che Nam Tê Nguyệt sau lưng.

Lục Bắc Đình khẽ nhướn mày: "Có chuyện gì?"

"Đạo diễn Lục xin tự trọng." Tần Vũ ngước mắt lên, ngày thường cậu ta đối xử với mọi người luôn hòa đồng, dù là người nổi tiếng trong giới nhưng cũng không có vẻ ngôi sao, đối với Lục Bắc Đình càng thêm kính cẩn, đây là lần đầu tiên cậu ta nói chuyện với Lục Bắc Đình bằng thái độ này.

"Hửm?" Ánh mắt dò xét của Lục Bắc Đình lướt qua lướt lại giữa hai người họ.

"Nói gì thế." Nam Tê Nguyệt vỗ vào cánh tay cậu ta, kéo cậu ta ra khỏi trước mặt mình, "Cậu ấy chắc là đóng phim cả ngày nên đầu óc chập mạch rồi. Thôi, về đi, mai còn phải dậy sớm bắt kịp tiến độ nữa."

Đóng phim cả ngày, nói không mệt là nói dối.

Vốn tưởng đến phim trường sẽ có lý do không phải uống thuốc nữa, kết quả Lục Bắc Đình lại đặc biệt dặn dò Tiểu Linh Đang giám sát cô uống, mặc dù hôm nay phần lớn là cảnh trong nhà nhưng cảnh cuối cùng lại ở sân vận động, thổi gió một lúc, bây giờ đầu óc hơi choáng.

Nghe thấy giọng nói có phần mệt mỏi của cô, Tần Vũ nhìn Lục Bắc Đình, cuối cùng vẫn không nói ra được gì, quay người dặn dò Nam Tê Nguyệt một tiếng: "Chị Tê Nguyệt, trên đường chú ý an toàn."

Nam Tê Nguyệt mỉm cười: "Ừm, cậu cũng vậy."

Lục Bắc Đình đút tay vào túi áo đứng một bên nhìn hai người họ từ biệt, nghĩ đến lời cảnh cáo nghiêm túc của Tần Vũ vừa rồi, không nhịn được bật cười: "Xem ra bị cậu ta phát hiện rồi."

"Phát hiện gì?" Nam Tê Nguyệt luôn cảm thấy nụ cười này của anh có chút đột ngột, không khỏi nhíu mày, "Anh lại lén lút bắt nạt người ta à?"

"Bắt nạt cậu ta?" Lục Bắc Đình lạnh lùng hừ một tiếng, "Tôi rảnh rỗi quá à?"

Nam Tê Nguyệt: "…"

Acnes

Cô lần đầu tiên bị anh mắng lại.

"Em về khách sạn hả?" Lục Bắc Đình thản nhiên hỏi.

Nam Tê Nguyệt lắc đầu: "Về Lục Giang Danh Thành một chuyến."

Thấy Lục Bắc Đình ném qua một ánh mắt nghi ngờ, cô vừa đi vừa thả tóc đuôi ngựa buộc cao xuống để che đi đôi tai đỏ ửng vì gió: "Gần đây Giản Cam đang tìm nhà trẻ cho Đậu Đậu, tôi về xem có giúp được gì không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!