"Bắc Đình và Nguyệt Nguyệt đã quen nhau rồi phải không?" Ông cụ Khương tươi cười, nhìn lên nhìn xuống hai người đang ngồi cạnh nhau, trong lòng vui như nở hoa.
Xứng đôi, thật sự quá xứng đôi!
"Vâng, đã quen rồi ạ." Lục Bắc Đình thuận theo đáp lời, khi đối mặt với người lớn giọng điệu anh luôn ôn hòa.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mọi chuyện còn thuận lợi hơn ông tưởng tượng, tảng đá trong lòng ông cụ cuối cùng cũng được đặt xuống.
Người lớn nói chuyện, người trẻ họ chỉ im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng có câu hỏi ném về phía Nam Tê Nguyệt cô vẫn có thể ứng phó được, chỉ là cảm thấy hơi căng thẳng.
"Không phải con nói ra ngoài mua quà năm mới cho Nguyệt Nguyệt sao?" Lâm Dao thấy Lục Bắc Đình tay không, nhíu mày hỏi, "Quà đâu?"
"Tặng rồi ạ." Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn Nam Tê Nguyệt đang vì căng thẳng mà nắm chặt túi quà, nụ cười thoáng qua, vừa đủ để Nam Tê Nguyệt nhìn thấy.
Nếu nói không có chút tức giận nào, chính Nam Tê Nguyệt cũng không tin.
Hóa ra người này lại là Lục nhị. Là Lục Nhị thì thôi đi, đằng này Lục nhị này lại còn biết cô từ trước.
Chẳng trách lần đầu gặp mặt đã tốt bụng dịch giúp cô câu chúc mừng năm mới bằng ngôn ngữ ký hiệu.
"Ra ngoài nói chuyện chút không?" Lục Bắc Đình thu lại nụ cười, khi nói chuyện với cô lại trở về giọng điệu lạnh lùng như cũ.
Nam Tê Nguyệt không nói hai lời liền đứng dậy đi ra ngoài, dùng hành động để trả lời anh.
Vừa ra khỏi cửa cô mới sực nhớ ra, hành động vừa rồi của mình trước mặt người lớn có chút không lịch sự.
"Ông Khương, cháu và Nguyệt Nguyệt ra ngoài một lát." Lục Bắc Đình chào một tiếng, dưới ánh mắt mong đợi của bố mẹ mình, anh bước theo Nam Tê Nguyệt.
Ông cụ Khương cười gật đầu: "Đi đi."
Dương Ngọc Mai thấy vậy, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, càng lúc càng không cam tâm.
Bà ta đã ba lần bảy lượt tạo cơ hội để vợ chồng nhà họ Lục chú ý đến Khương Hữu Dung nhưng hai người họ từ lúc bước vào cửa đã luôn miệng nhắc đến tên Nam Tê Nguyệt, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào. Ngay cả Lục Bắc Đình đến muộn cũng một lòng một dạ hướng về Nam Tê Nguyệt.
Người lớn đang trò chuyện, Khương Hữu Dung và Khương Bách Xuyên ngồi một bên ghé tai nhau: "Sao ba người lại về cùng nhau? Tìm thấy Nam Tê Nguyệt ở đâu vậy?"
"Ngoài đường, đang ngồi cùng Lục Bắc Đình đấy, có mờ ám." Mặc dù Khương Bách Xuyên chưa nắm rõ toàn bộ sự việc, nhưng dựa vào suy đoán cũng đã đoán được tám chín phần.
"Quả nhiên, xem ra qua năm mới phải gọi là anh rể rồi." Khương Hữu Dung sờ cằm gật gù, đột nhiên nói một câu, "Anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều."
Khương Bách Xuyên: "Hừ, thích thì giành đi."
"Đồ thần kinh." Khương Hữu Dung vỗ cậu ta một cái, "Mẹ đã đủ phiền rồi, anh đừng có gây thêm chuyện."
Nam Tê Nguyệt đi đến mái hiên ở sân trước hít một hơi thật sâu. Vừa quay người lại suýt nữa thì đâm sầm vào Lục Bắc Đình, cô bất giác lùi lại nửa bước rồi điều chỉnh lại hơi thở: "Tại sao anh lại biết tôi?"
"Đã xem ảnh." Lục Bắc Đình kéo một chiếc ghế ra cho cô, rất lịch thiệp mời cô ngồi.
"Khi nào?" Nam Tê Nguyệt nghẹn lời, thầm mắng ông cụ Khương đã bán đứng cả ảnh của cô.
Giày nam nữ
"Tối qua." Lục Bắc Đình ngồi xuống đối diện cô, nhìn vẻ mặt như mèo xù lông của cô, khẽ cười, "Cô Nam không cần căng thẳng, hôm qua là tình cờ gặp, sáng nay cũng là tình cờ."
Nam Tê Nguyệt: "…"
Cái duyên phận chết tiệt này.
"Vậy anh đã nhận ra rồi, sao lúc nãy không nói sớm." Câu chất vấn này của Nam Tê Nguyệt khá thiếu khí thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!