Giản Cam không ở lại ăn trưa, người đã gặp, chuyện cũng đã nói, cuối cùng gửi tấm ảnh chụp trộm cho Nam Tê Nguyệt rồi dẫn Đậu Đậu về Lục Giang Danh Thành.
Ai ngờ vừa đi khỏi thì Lục Du Châu đột nhiên đến thăm.
Trong lòng Nam Tê Nguyệt hẫng một nhịp, vô thức hỏi: "Anh cả, lúc anh đến không gặp ai chứ?"
Trạng thái tinh thần của Lục Du Châu đã trở lại như cũ, như thể vẻ mặt tiều tụy lần trước chỉ là một ảo ảnh. Anh ta cười, đưa qua hai hộp trà quý: "Tôi nên gặp ai sao?"
Nam Tê Nguyệt nhận lấy, gãi má: "Không, không có."
Nhìn rõ nhãn hiệu của trà, Nam Tê Nguyệt thăm dò hỏi: "Anh rất thích uống trà à?"
Lúc Giản Cam uống trà trước đó, sắc mặt rõ ràng không đúng, Nam Tê Nguyệt đoán trà chắc chắn có mối liên hệ nào đó với hai người họ.
Rõ ràng Lục Du Châu không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, tưởng cô không thích, áy náy nói: "Tôi quen uống thôi, không biết em thích gì nên mang qua hai hộp trà. Lần trước… không biết em còn giận không. Anh nghe Bắc Đình nói hôm nay em ở nhà nên mạo muội qua thăm."
Dù sao cũng là anh cả của Lục Bắc Đình, Nam Tê Nguyệt vẫn khá nể mặt anh ta nên lắc đầu nói: "Không, lần trước em có chỗ thất lễ, mong anh bỏ qua."
Lục Bắc Đình nhìn hai người họ mỗi người một câu mà mình hoàn toàn không chen vào được, vẻ mặt như bị bỏ rơi, không vui nói: "Trà đưa đến rồi, còn chuyện gì nữa?"
Lục Du Châu: "…"
Anh ta rất ngạc nhiên nhìn Lục Bắc Đình: "Tiến triển nhanh vậy? Bây giờ cả anh trai mà cũng ghen à?"
Nam Tê Nguyệt: "…"
Sau này mấy câu như thế có thể né mặt nhân vật chính rồi hẵng nói không?
Cô đã xấu hổ mấy lần trong một ngày rồi.
"Được rồi, tôi chỉ qua thăm em dâu bị bệnh thôi." Lục Du Châu cười, đang định đứng dậy thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi, "Đúng rồi, show thực tế mà cậu đề nghị đầu tư tôi đã cân nhắc rồi, có thể đầu tư. Nhưng tôi đoán đây là một vụ làm ăn lỗ vốn, nếu thật sự lỗ, số tiền này cậu phải trả lại cho tôi."
Lục Bắc Đình: "…"
Nam Tê Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu: "Show thực tế gì?"
"Hình như tên là "Gió nhẹ nắng đẹp", sao, em định tham gia à?" Lục Du Châu thuận miệng hỏi.
Nam Tê Nguyệt lặng người, mím môi, nhẹ giọng nói: "Em tham gia rồi, vừa ghi hình xong."
"Vậy à, nếu vậy, coi như là đầu tư cho em." Lục Du Châu đã sớm đoán được em trai mình lén lút làm chuyện này, mục đích hỗ trợ đã đạt được, nói rồi lại nhìn Lục Bắc Đình, "Số tiền này không cần trả lại."
Lục Bắc Đình ngay lập tức đuổi người đi.
Nam Tê Nguyệt hoàn hồn, cô đoán là Lục Bắc Đình đã tìm đến nhà sản xuất chương trình "Gió nhẹ nắng đẹp", nên ngày hôm đó cô mới có đãi ngộ như một nghệ sĩ hạng A+ khi đến sân bay hôm đó, nhưng hoàn toàn không ngờ anh lại tìm Lục Du Châu để đầu tư vào chương trình này.
"Anh…" Nam Tê Nguyệt muốn hỏi gì đó nhưng không biết nên hỏi thế nào.
"Đừng có gánh nặng, chỉ là một câu nói thôi." Lục Bắc Đình ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa mái tóc hơi rối vì tĩnh điện của cô, "Lục thị không thiếu chút tiền đó. Hơn nữa cũng chưa giúp được gì cho em, ekip chương trình thậm chí còn không chăm sóc em tốt, đi một chuyến về lại mang theo cả thân bệnh tật."
Giày nam nữ
Tim Nam Tê Nguyệt như có pháo hoa nổ tung.
Lão hồ ly bây giờ ngày càng biết cách rồi, một câu nói tùy tiện cũng có thể khiến cô ngứa ngáy trong lòng.
"Xong rồi, nhà sản xuất lần này chắc chắn tin rằng sau lưng tôi có người chống lưng rồi." Nam Tê Nguyệt thở dài ngả người ra sau, quên mất tay Lục Bắc Đình vẫn đang đặt trên đầu mình, ngả xuống như vậy, trực tiếp dựa vào lòng bàn tay anh.
Theo phản xạ, cô hơi rụt lại, định ngồi thẳng nhưng Lục Bắc Đình lại cong môi, dịch tay xuống, giữ chặt vai cô không cho chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!