Tại phim trường, Dung Ngộ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, tìm kiếm một lúc lâu, thấy Lục Bắc Đình đi ngang qua liền vẫy tay hô lớn: "Hộp trà dưỡng sinh tôi vừa để đây sáng nay cậu có thấy không?"
Lục Bắc Đình dừng bước: "Trà dưỡng sinh gì?"
"Hộp mà Tê Nguyệt tặng tôi ấy, không phải đã nói với cậu rồi sao." Dung Ngộ lật tung cả bàn cũng không tìm thấy.
Lục Bắc Đình lạnh lùng nói: "Không thấy."
Dung Ngộ gãi đầu: "Chẳng lẽ bị ai trộm rồi?"
Lục Bắc Đình liếc nhìn một cái: "Không biết."
Dung Ngộ: "…"
Gặp ma rồi, một hộp trà dưỡng sinh cũng có người trộm!
Buổi tối, Nam Tê Nguyệt nằm trên giường ngẩn người nhìn màn hình WeChat, thông tin trong khung soạn thảo xóa đi sửa lại, cuối cùng lại phân vân có nên gửi hay không.
Bên kia, Lục Bắc Đình đã nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Đối phương đang nhập…" một lúc lâu.
Khóe miệng cong lên một đường cong nhàn nhạt, Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn về phía hộp trà dưỡng sinh mà mình đã "thu hồi" lại, nụ cười càng sâu hơn.
Tự dưng tặng một hộp trà dưỡng sinh cho Dung Ngộ, lúc đầu còn tưởng là đãi ngộ đặc biệt gì, hóa ra là chê trà dưỡng sinh này quá khó uống nên tùy tiện nhét cho người khác.
Anh rất hài lòng với kết quả này.
Tin nhắn vẫn chưa được gửi đi, Lục Bắc Đình cũng không vội. Anh lên mạng tìm kiếm vài loại trà dưỡng sinh, không tìm được loại ưng ý, liền mở danh bạ gọi một số điện thoại: "Loại trà dưỡng sinh làm đẹp da mà bố tặng mẹ còn không?"
Lâm Dao đang đắp mặt nạ, đối mặt với cuộc gọi chủ động hiếm hoi của con trai mình liền phàn nàn một tiếng: "Ối chà, con mà cũng có chuyện nhờ mẹ cơ à."
Lục Bắc Đình: "…"
"Mà để làm gì?" Biết con trai mình không hiểu phong tình, Lâm Dao đi thẳng vào vấn đề.
"Cho Nguyệt Nguyệt." Lục Bắc Đình nói ngắn gọn.
Lâm Dao chớp mắt, xác nhận mình không nghe nhầm xong liền nhanh chóng lục tung tủ đồ: "Có có, còn mấy hộp lận, loại nào cũng có, con muốn loại nào?"
"Không cần…"
"Không cần gì mà không cần, với mẹ mà còn khách sáo gì, mẹ gói hết gửi cho con." Lâm Dao miệng tuy không hỏi han tiến triển tình cảm của họ nhưng trong lòng thực ra rất lo lắng, bây giờ xem ra quan hệ tiến triển tốt, trong lòng bà tất nhiên vô cùng vui vẻ.
Lục Bắc Đình day day trán: "Không cần loại chua, đắng cũng không cần, vị lạ càng không cần."
"Hả?" Lâm Dao ngẩn người một lúc, dựa vào trí nhớ chọn ra vài loại có vị ngon, "Được, biết rồi, tối nay cho người mang đến cho con."
Lục Bắc Đình vừa định nói không vội thì điện thoại đã bị cúp một cái rụp.
Lúc này, Nam Tê Nguyệt sau một hồi phân vân cuối cùng cũng đã gửi thành công tin nhắn.
Acnes
Nam Tê Nguyệt: [Xin lỗi.]
Lục Bắc Đình nhìn khung đối thoại không có thêm lời nào nữa mà suýt bị tức cười.
Lục Bắc Đình: [Muốn bù đắp cho tôi một chút không?]
Nam Tê Nguyệt: [Bù đắp thế nào?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!