Trong phim, đội một và đội hai của câu lạc bộ múa trường trung học Hoa Anh đang tổng duyệt trên sân khấu được dựng ngoài trời. Đội do Lưu Ly dẫn đầu là đội hai khối 10, đội còn lại là đội một khối 11 do Văn Đình dẫn đầu.
Hai đội vốn đã biên đạo hai bài múa mở màn riêng, nhưng vừa rồi nhận được thông báo khẩn cấp chỉ được giữ lại một bài. Sau khi các giáo viên thảo luận, họ đột nhiên quyết định giữ lại bài múa của đội hai và để các thành viên đội một tham gia cùng.
Văn Đình của đội một là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Giáo viên sau khi cân nhắc đã giải thích: "Câu lạc bộ đội một của các em đã từng tập luyện bài múa này của đội hai rồi, cô nghĩ các em chưa quên đâu nhỉ. Lần múa mở màn này cô muốn cả hai đội đều được lên sân khấu, đây là cách duy nhất. Ai ở đội một muốn nhảy thì tham gia vào đội hai, không muốn thì rút lui!"
Lưu Ly vẫn đứng ở vị trí người múa chính, khẽ cụp mắt, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Văn Đình ở dưới sân khấu.
Một lát sau Văn Đình miễn cưỡng lên sân khấu, một dưới sự chỉ huy của giáo viên dẫn dắt đội đứng vào vị trí.
Sau khi tổng duyệt xong, giáo viên tuyên bố giải tán. Lưu Ly vẫn đứng trên sân khấu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Văn Đình đang đi về phía mình.
"Khối 10 thì có tư cách gì làm người múa chính!" Văn Đình chặn đường cô, từng bước ép sát.
Lưu Ly lùi đến khi không còn đường lui mới ngước mắt nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: "Không hài lòng thì chị có thể nói với giáo viên."
"Mẹ kiếp, mày giả vờ thanh cao cái gì!" Văn Đình trút giận, đột ngột đưa tay đẩy mạnh vào vai cô.
Lực đẩy rất mạnh, Lưu Ly không kịp đề phòng, mất thăng bằng, chân sau hụt, cả người ngã từ trên sân khấu xuống.
"Tốt, cắt!" Dung Ngộ rất hài lòng với biểu hiện của hai người, quay đầu định nói gì đó với Lục Bắc Đình, còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã đột nhiên đứng dậy đi về phía trước.
Dung Ngộ: "…"
Vẻ mặt hối hả, vội vàng như thể lo lắng cho vợ mình vậy.
Nhưng người ta cũng đâu phải vợ nhà cậu ta.
Dung Ngộ cảm thấy bi ai thay cho chị dâu nhỏ thực sự của mình.
Nam Tê Nguyệt nằm trên tấm đệm mềm, lông mày khẽ nhíu lại.
Chết tiệt, không ngã chết cũng bị cái lực này đẩy chết.
Ôn San San làm bộ làm tịch, giọng điệu ngọt ngào: "Chị Tê Nguyệt, chị không sao chứ?"
"Không sao." Nam Tê Nguyệt không muốn ngẩng đầu nhìn cô ta.
Có sao hay không tự mình rõ nhất.
Nam Tê Nguyệt bị lạnh đến mức ngón tay cũng cứng đờ, trong lòng thầm mắng biên kịch tại sao không đổi đoạn tổng duyệt sân khấu này thành cảnh trong nhà.
Cảnh quay tiếp theo là quay cùng Tần Vũ, Nam Tê Nguyệt cần thay một bộ quần áo khác, nghĩ đến việc mau chóng hoàn thành công việc hôm nay liền khẽ thở dài tự mình bò dậy từ tấm đệm xốp.
Cánh tay đột nhiên được người ta đỡ dậy, Nam Tê Nguyệt mượn lực đứng thẳng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đó.
"Không sao, đệm khá mềm." Nam Tê Nguyệt đọc được sự quan tâm trong ánh mắt anh.
Acnes
Đến bây giờ cô đã tin trăm phần trăm rằng Lục Bắc Đình là một quân tử khiêm tốn, dịu dàng từ trong xương cốt.
"Vai có đau không?" Lục Bắc Đình cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên vai trái của cô, nơi bị Ôn San San đẩy một phát.
Nam Tê Nguyệt khẽ sững sờ, đi bên cạnh anh, chậm rãi bước về phía trước: "Không đau."
"Nói thật đi." Giọng Lục Bắc Đình trầm xuống vài phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!