Nghĩ rằng còn có chuyện quan trọng cần nói, Nam Tê Nguyệt chỉ để "hai bố con" này ở bên nhau chưa đầy mười phút đã ra lệnh: "Đậu Đậu, vào nói với mẹ con là mẹ có việc phải ra ngoài với bố nuôi, lát nữa đi đánh răng ngay, không được ăn vặt nữa."
Đậu Đậu l**m kem trên khóe miệng, "Ồ, Đậu Đậu biết rồi, tạm biệt bố Trăng, lần sau đến con lại mời bố ăn bánh."
Nam Tê Nguyệt: "…"
Đó là bánh cô mua mà!
Ra ngoài xong, Nam Tê Nguyệt hít một hơi thật sâu: "Đậu Đậu thích đặt biệt danh lung tung cho người khác, nếu anh không thích có thể nói thẳng với nó, lần sau nó sẽ không…"
"Tôi rất thích." Lục Bắc Đình ấn nút thang máy rồi lùi lại một bước đứng song song với cô.
Nam Tê Nguyệt lặng người: "Nhưng anh không thấy biệt danh bố Trăng này rất kỳ cục sao?"
"Không sao, tôi không để ý những thứ này." Lục Bắc Đình bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay chỉnh lại chiếc túi xách cô đang đeo sau lưng.
"Tôi để ý đấy!" Nam Tê Nguyệt bực bội đẩy túi xách ra sau, "Đừng động vào túi của tôi!"
"Bị lệch rồi." Lục Bắc Đình không hiểu kiểu đeo này.
Dù là túi đeo chéo, nhưng đeo chéo quá mức rồi.
"…" Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng, điều chỉnh hơi thở, lẩm bẩm, "Tôi thích thế!"
Thang máy đi xuống, khi đến tầng một, hai người đồng thời bước ra. Lục Bắc Đình dường như bắt được gì đó trong tầm mắt, vô thức nắm lấy cổ tay Nam Tê Nguyệt kéo người lại vào thang máy.
"Đừng động đậy." Lục Bắc Đình khẽ nhíu mày, dường như rất không hài lòng với người vừa thấy.
Do quán tính, Nam Tê Nguyệt bị kéo lại, trong khoảnh khắc áp sát vào lòng anh, mùi gỗ linh sam thanh mát len lỏi trong hơi thở. Còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Bắc Đình đưa tay ấn nút thang máy.
Trọng tâm còn chưa vững, thang máy đã từ từ đi lên. Tay Nam Tê Nguyệt buông thõng, bên tai là tiếng tim anh đập thình thịch.
"Sao… sao vậy?" Nam Tê Nguyệt suy nghĩ miên man.
Là cô không thể gặp người? Hay là gặp người quen?
Nhưng dù vậy, người đã ở trong thang máy rồi, đâu đến mức phải vừa nắm tay vừa ấn gáy chứ.
Trông như lợi dụng không gian kín để giở trò lưu manh vậy.
"Là paparazzi." Lục Bắc Đình cụp mắt, yết hầu khẽ trượt lên xuống, những ngón tay đặt trên gáy Nam Tê Nguyệt khẽ co lại.
Cái đầu này vừa tròn vừa nhỏ lại chứa đựng bao nhiêu là ý tưởng kỳ quái.
"Nhắm vào anh à?" Nam Tê Nguyệt khẽ nín thở.
"Tôi vừa về nước không lâu, trong giới chưa có paparazzi nào nhanh đến mức nắm được thông tin của tôi."
Nam Tê Nguyệt: "…"
Biết mình bị paparazzi theo đến tận dưới lầu rình mò, Nam Tê Nguyệt có chút ngơ ngác.
Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời.
"Xem ra mình thật sự sắp nổi tiếng rồi." Cô khẽ thở dài.
"Ừm." Lục Bắc Đình nhếch khóe môi, bàn tay rộng lớn khẽ di chuyển, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
Thang máy lên đến tầng, Nam Tê Nguyệt cắn môi, đang định đẩy anh ra thì cùng với lúc cửa thang máy mở, một ông cụ đang đứng ngoài chờ thang máy đột nhiên la lên: "Ôi trời ơi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!