"Ngã đau à?" Lúc Lục Bắc Đình đi tới thì trợ lý của cô đã vội vàng chạy qua đỡ cô dậy. Anh đứng bên cạnh, tiện tay đưa khăn giấy cho cô.
Tiểu Linh Đang rụt cổ lại, do dự một lúc rồi cũng ý tứ rời đi.
Lục Bắc Đình đến gần, thuận thế nắm lấy cổ tay cô.
Trong ống kính, khoảnh khắc cô ngã xuống là tay phải chống đất.
Nam Tê Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại, thở dài một hơi nặng nề rồi mới mở mắt: "Không sao, không ngã chết được, lạnh quá, lạnh đến mức suýt ch** n**c mũi."
Nói rồi cô cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng khăn giấy lau mũi không chút ngại ngùng.
Đôi mắt sau khi khóc hiện lên màu đỏ, giọng nói khàn khàn, có lẽ là di chứng sau khi khóc, hoặc cũng có thể do cảm lạnh.
Lục Bắc Đình nhìn chằm chằm vào cô, có một cảm giác không thể nói thành lời nhưng vẫn phải nói một câu: "Diễn xuất rất tốt, những đạo diễn em gặp trước đây đúng là không biết nhìn người."
"Đó là đương nhiên." Nam Tê Nguyệt rất hưởng thụ, sụt sịt mũi, chỉ cảm thấy đầu óc mê man.
Ngày đầu tiên khởi quay tiến triển rất thuận lợi. Sau khi về khách sạn Nam Tê Nguyệt liền đi tắm nước nóng rồi cuộn chăn quấn mình trên giường, lười đến mức không buồn nhìn điện thoại.
Chuông cửa vang lên mười mấy lần, cô đoán là Tiểu Linh Đang qua đưa thuốc liền nhắm mắt giả chết. "Chết" được một lúc, cô cảm thấy nếu không uống thuốc nữa chắc mình sẽ chết thật nên đành miễn cưỡng bò dậy mở cửa.
"Sao lại là anh?" Nam Tê Nguyệt kinh ngạc kéo anh vào rồi đóng sầm cửa lại, "Anh điên rồi à! Trong khách sạn này toàn người của đoàn phim, bị thấy là xong đời đó!"
Lục Bắc Đình bị cô đẩy vào tường, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô mà bật cười, đầu tựa vào tường, anh từ từ giơ túi thuốc lên lắc lắc: "Mang chút ấm áp đến cho em."
Nam Tê Nguyệt nhìn túi thuốc to đùng mà bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Hơn nữa, vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng em kéo tôi vào thì lại có vấn đề rồi đấy, lát nữa tôi từ chỗ em đi ra, vấn đề chắc sẽ còn lớn hơn." Lục Bắc Đình đưa tay lên trán cô sờ thử, có chút bất lực lắc đầu, như vào nhà mình, anh tìm thấy nước nóng rồi tại chỗ pha cho cô một cốc thuốc cảm cúm 999.
Người bệnh đầu óc thường chậm chạp, Nam Tê Nguyệt đứng hình một lúc rồi lén mở hé cửa nhìn ra ngoài: "Bây giờ không có ai, anh đi được rồi."
"Uống thuốc trước đã." Lục Bắc Đình đưa cốc thuốc về phía cô, thấy cô vẫn dán mắt vào khe cửa, không nhịn được xoay đầu cô quay lại đối diện mình, "Nguyệt Nguyệt, nghe lời!"
Nam Tê Nguyệt dựa vào sau cánh cửa, đầu óc vốn đã mơ màng bị anh xoay một cái càng thêm choáng váng, lẩm bẩm một tiếng, cô dùng hai tay nhận lấy cốc nước để sưởi ấm tay rồi mới từ từ nhấp môi.
"Thuốc cảm của anh dễ uống hơn, thuốc viên của Tiểu Linh Đang có mùi khó chịu." Phòng khách sạn chỉ lớn từng đó, hai người đứng đối diện nhau không nói gì trông rất khó xử. Nam Tê Nguyệt cũng không biết nói gì, đành nhận xét "ấm áp" anh mang đến quả thật rất ấm.
Lục Bắc Đình im lặng một lúc: "Vậy nên em cứ không chịu uống?"
Nam Tê Nguyệt không đáp, cầm cốc nước đi về phía giường, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu: "Sao anh biết tôi không uống thuốc?"
Lục Bắc Đình ném cho cô một ánh mắt: "Đến tìm em thì gặp trợ lý của em."
"Vậy là anh nói với cô ấy anh đến tìm tôi? Rồi anh bảo cô ấy về à?" Nam Tê Nguyệt có vẻ mặt phức tạp.
"Có gì không đúng à?" Lục Bắc Đình rút một tờ khăn giấy cho cô, thấy cô không nhận liền tự mình ra tay lau vết nước dính trên khóe miệng cô.
Nam Tê Nguyệt có chút phân tâm, ừng ực uống hết thuốc rồi nhíu mày, nhìn anh như nhìn quỷ: "Anh nói xem?"
Dove_Serum vùng da cánh
Anh khẽ cụp mắt, đưa tay lấy lại chiếc cốc rỗng rồi tiện tay lau thêm khóe miệng cô: "Không cần căng thẳng, cô ấy tưởng tôi đến tìm em bàn kịch bản."
Nam Tê Nguyệt mím môi, nghiêng đầu.
Sao hành động của người này lại tự nhiên như vậy…
Khóe miệng vừa được lau hơi nóng lên, Nam Tê Nguyệt lẩm bẩm: "Đạo diễn nào lại nửa đêm tìm diễn viên bàn kịch bản, lại còn ở khách sạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!