Chương 17: (Vô Đề)

Bên này Nam Tê Nguyệt ăn lẩu rất ngon lành, còn Lục Bắc Đình sau khi về biệt thự Trác Nguyệt, nhìn chằm chằm vào điện thoại hơn một tiếng đồng hồ mà không thấy tin nhắn trả lời liền khẽ nhíu mày.

Ở sân bay đã chê anh vướng víu, bây giờ tin nhắn cũng không trả lời.

Lục Bắc Đình cười không thành tiếng, lấy một chai rượu Brandy từ tủ rượu ra, rót nửa ly nhỏ rồi ngồi trên sofa mở TV xem phim.

Nam Tê Nguyệt trả lời tin nhắn lúc anh đang tắm, lần này không còn là vài chữ ngắn gọn nữa: [Ngày mai tôi ăn cơm với người trong đoàn phim, sau đó phải đi dự sinh nhật Đậu Đậu nên tạm thời không có thời gian.]

Lục Bắc Đình cụp mắt, một lúc sau trả lời một chữ: [Ừm.]

Nam Tê Nguyệt nhận được tin nhắn trả lời liền dúi điện thoại vào tay Giản Cam: "Xem đi, người gì mà lạnh lùng."

Giản Cam im lặng chớp mắt, "Có lẽ là giận rồi."

"Giận? Tại sao lại giận?" Nam Tê Nguyệt ghé sát vào thỉnh giáo.

"Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, anh ta muốn cậu về nhà ăn cơm cùng anh ta mà cậu đã từ chối." Giản Cam nhún vai, như thể đây là chuyện đơn giản ai cũng hiểu.

Nam Tê Nguyệt: "…"

Không thể nào, tin vào ma quỷ còn hơn tin vào điều này.

Tính cách của Lục Bắc Đình vững như núi, việc nổi giận vì một chuyện nhỏ nhặt hoàn toàn không phải phong cách của người này.

Sáng hôm sau Nam Tê Nguyệt ngủ một mạch đến chín giờ trưa, ăn qua loa bát mì do Giản Cam nấu rồi bắt đầu trang điểm, chuẩn bị ra ngoài.

Bữa tiệc này rất quan trọng, sắp khai máy rồi, nói trắng ra đây là tiệc khai máy, lúc này chắc chắn không tránh khỏi việc uống rượu, nên Nam Tê Nguyệt rất tự giác uống một viên thuốc giải rượu trước khi ra ngoài.

Cô vốn không thích những dịp phải tươi cười giả tạo trước mặt người khác, những nhà tư bản độc ác với ý đồ xấu xa thực sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm, cô chỉ cầu mong đội ngũ của Dung Ngộ lần này đều là những người đứng đắn.

Chuyến đi lần này chỉ có Tiểu Linh Đang đi cùng. Sau khi đến nơi, Nam Tê Nguyệt cởi chiếc khăn quàng trên cổ đưa cho cô bé cầm: "Đợi chị ở ngoài, chán thì chơi game nhé."

"Chị, anh Khải Ni dặn em nhắc chị gặp chuyện nhớ đừng hành động bốc đồng, suy nghĩ kỹ trước khi làm!" Vào nhà hàng, Tiểu Linh Đang vừa đi theo vừa nhận lấy mũ và găng tay Nam Tê Nguyệt tháo ra.

"Yên tâm đi, lần này sẽ không mất việc đâu." Nam Tê Nguyệt hà một hơi, lên lầu đi đến phòng riêng được chỉ định rồi đẩy cửa bước vào.

Giữa phòng là một chiếc bàn tròn lớn, không ngờ lúc này bàn tròn đã gần như ngồi kín người.

Thời gian thông báo là 11 giờ, kết quả chỉ có cô là đến đúng giờ.

"Ồ, nữ chính của chúng ta đến rồi." Dung Ngộ ngồi ở vị trí chủ tọa lên tiếng, "Vừa mới nhắc đến cô đấy, qua đây ngồi đi."

Vị trí được sắp xếp cho cô ở ngay bên phải của nam chính, còn bên trái còn trống một chỗ, không biết là dành cho nhà đầu tư nào.

Nam Tê Nguyệt cười nói: "Xin lỗi đã đến muộn, tôi xin tự phạt một ly."

"Không muộn, còn có người muộn hơn cô nữa." Dung Ngộ giơ tay xua xua, ra hiệu cô không cần uống rượu, "Vừa đến đã uống rượu, cô gái này cũng khá mạnh mẽ đấy."

Mọi người nghe vậy đều bật cười, ngay sau đó không biết ai hỏi còn thiếu ai chưa đến, Dung Ngộ cúi đầu xem tin nhắn trả lời rồi tức giận tắt màn hình điện thoại: "Không đợi nữa, không đợi nữa, bắt đầu thôi."

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma

Trong bữa tiệc chủ yếu là để làm quen, trước khi đến Nam Tê Nguyệt đã xem thông tin của nhóm diễn viên, đại khái có thể nhận ra mặt. Nhóm diễn viên nhân cơ hội này đều trò chuyện với nhau, chỉ có Nam Tê Nguyệt lặng lẽ ngồi ăn một cách yên tĩnh.

Một đĩa đậu trước mặt đã bị cô một mình xử lý hết một nửa, cho đến khi nhận ra ánh mắt của người bên cạnh cô mới có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Chào anh, anh có ăn không?"

Nam Tê Nguyệt cảm thấy mình thật ngốc.

Nhưng đối với một người có chút hướng nội, việc lạc lõng trong những dịp như thế này là rất bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!