Chương 7: Cảm ơn anh vì tất cả!

Sáng hôm sau.

Hàn Khiết Tình tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon. Những tia nắng chen nhau qua cửa số chiếu vào cô khiến Hàn Khiết Tình vô thức lấy tay che lại.

Cô vươn vai một cái rồi lồm cồm ngồi dậy. Đi vào phòng tắm nhìn mình qua gương.

Trời ạ! Sau một ngày không chải chuốt lại mà cô vẫn xinh đẹp diệu kì. Không hề có dấu vết như đã từng bị bắt cóc. Nhưng mà nhìn đến bộ đồ yếm của cô vẫn chưa thay ra thì có hơi bẩn rồi. Hàn Khiết Tình định đánh răng rửa mặt trước rồi tìm đồ mặc sau.

Nhưng mà, trong căn phòng này chỉ có một cây bàn chải của đàn ông. Làm sao đây?

Thôi vậy, dùng tạm đi!

Hàn Khiết Tình lấy đại bàn chải của Lục Sát rồi đánh răng.

Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân cô ra khỏi phòng. Đi dọc theo hướng cầu thang rồi xuống dưới nhà.

Bây giờ Hàn Khiết Tình mới quan sát được căn biệt thự này rộng đến mức nào. Diện tích cũng không thua gì biệt thự ở Hàn gia.

Nghĩ đến Lục Sát nói tiền hắn không thiếu, giờ đây Hàn Khiết Tình mới thực sự tin.

Nhưng sao một căn biệt thự rộng như vậy lại chẳng thấy bóng dáng ai đâu nhỉ?

Lục Sát ngồi ở bàn ăn thấy Hàn Khiết Tình đã xuống thì gọi cô:

"Hàn Khiết Tình!"

Hàn Khiết Tình nghe theo âm thanh hướng về từ bàn ăn. Bắt gặp cảnh Lục Sát đang cầm trên tay tờ báo, ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi ở đó. Cô bước đến bên bàn ăn, toàn những món ngon! Hàn Khiết Tình nuốt nước bọt một cái nhìn chằm chằm vào mấy món ăn trên bàn.

Lục Sát thấy cô như vậy bỗng nhếch môi, cất giọng trầm ổn:

"Em ngồi xuống ăn đi! Xong tôi đưa em về!"

Hàn Khiết Tình liền nhanh chóng ngồi xuống động đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Nói thật cô rất đói, từ hôm bị bắt cóc tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Ngẩng mặt lên cô vẫn thấy Lục Sát không hề ngó ngàng gì tới mà vẫn chú tâm đọc báo. Nhịn không được cô bèn hỏi:

"Anh không ăn à?"

Lục Sát buông tờ báo xuống đưa mắt về cô. Nói thật lúc này hắn không muốn cười cũng khó.

Bộ dạng Hàn Khiết Tình lúc này đáng yêu vô cùng. Hai gò má của cô vì ăn quá nhiều mà phồng lên như hai cái bánh bao. Đôi mắt long lanh ấy nhìn hắn không chớp mắt.

Lúc này thật sự Lục Sát khó mà kìm được nhéo má cô một cái:

"Tôi không ăn!"

Hàn Khiết Tình bị hắn nhéo như vậy thì bỗng trong lòng cô có cái gì đó rộn ràng hẳn lên. Cô đỏ mặt rồi cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

Lục Sát quan sát kĩ biểu hiện của cô như vậy rồi khẽ nhếch môi mỏng. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú mà trong đó không biết chứa bao nhiêu sự lạnh lùng..

Sau khi ăn no nê Hàn Khiết Tình nhìn lại bộ dạng của mình rồi mới hỏi Lục Sát:

"Anh có đồ của con gái không?"

Lục Sát nhìn cô không nói gì. Cả căn biệt thự này chỉ có một người đàn ông là hắn ở thì lấy đâu ra đồ cho con gái mặc?

Thấy hắn không nói gì Hàn Khiết Tình cũng hiểu ra ở đây chỉ có mình hắn ở. Cô lắc đầu ỉu xìu, bây giờ về nhà với bộ dạng như vậy thì một đại tiểu thư như cô thật thảm hại.

Lục Sát không nói không rằng đi thẳng một mạch lên phòng. Lát sau hắn trở lại thì cầm trên tay một bộ quần áo mới tinh. Hàn Khiết Tình ngạc nhiên mà nhìn hắn.

"Thay vào!". Giọng nói lạnh nhạt của Lục Sát vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!