Chương 47: Cô gái bí ẩn

Tận đến trưa hôm sau Hàn Khiết Tình mới lồm cồm ngồi dậy được, nếu cô biết thân thể sẽ rã rời như thế này thì chắc chắn đêm qua cô sẽ không ngu ngốc mà khơi dạy dục vọng của Lục Sát.

Nhưng mà..

Nghĩ kĩ lại thì cũng không quá thiệt thòi nhỉ? Cảm giác mới đầu cưỡng ép chiếm chế thượng phong nằm trên hắn thật sự rất thú vị, nếu còn có lần khác Hàn Khiết Tình nhất định sẽ thử một lần nữa!

Cuối cùng sau trận kích tình nồng nhiệt trong xe tối qua cũng đã cứu vớt lại tâm trạng phức tạp của Hàn Khiết Tình, thành công bác bỏ lời chia tay của Lục Sát.

Nếu tính đây là một vụ trao đổi thì cô tính ra xem như cũng có chút lời đấy.. Không cần chia tay hơn nữa còn được chủ động giữ quyền chủ động cưỡng ép một lần, nghĩ thế thôi thì Hàn Khiết Tình đã mỉm cười đắc ý.

Cô vươn vai uể oải một cái sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa và vệ sinh cá nhân, đêm qua lúc trở về nhà thì cơ thể như con cá chết rồi thì cô còn có sức lực nào để đi tắm nữa, vừa mới vào phòng đã ngay tức khắc nằm phịch xuống giường mất rồi!

Khoảng hai mươi phút sau Hàn Khiết Tình mới bước ra khỏi phòng tắm, đứng trước tủ quần áo rộng lớn cô với lấy một chiếc váy liền thân màu nhạt, mặc xong xuôi sau đó lấy túi xách đi ra ngoài.

Tâm tình tối hôm qua vẫn chưa được giải tỏa, bây giờ phải đi giải khuây mới được. Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ một lát rồi đi thẳng xuống gara, nhìn sơ một lượt liền quyết đinh chọn lái chiếc Audi A8, tài xế riêng nhìn thấy cô ngay lập tức đuổi theo cung kính đáp: "Tiểu thư, để tôi đưa tiểu thư đi!"

Hàn Khiết Tình mỉm cười khẽ rồi phất phất tay, cất ra âm thanh trong trẻo ngọt ngào: "Không cần, tôi tự lái được rồi."

Tài xế riêng có vẻ hơi lúng túng một chút, lão gia đã căn dặn anh ta nếu lúc nào tiểu thư muốn đi ra ngoài phải nhất định theo sát bảo vệ đứ cô đi đến nơi đến chốn, nếu lỡ tiểu thư nhà họ gặp chuyện nguy hiểm gì anh ta phải ăn nói làm sao đây?

"Nhưng mà tiểu thư.." Tài xế riêng ấp a ấp úng không nói thành câu.

Hàn Khiết Tình thở dài một hơi, cô biết suy nghĩ của tài xế riêng là như thế nào, bèn vỗ nhẹ vai anh ta rồi nở nụ cười trấn an: "Yên tâm đi, nếu ba tôi có hỏi anh cứ nói là do tôi yêu cầu, ba tôi sẽ không trách anh!"

Dứt lời Hàn Khiết Tình xoay người tiến đến xe mở cửa ra rồi chui tọt vào trong ghế lái, không đợi tài xế riêng kịp phản ứng cô đã khởi động xe rồi đạp mạnh chân ga bắt đầu lăn bánh.

Phía sau, gương mặt của tài xế riêng bỗng chốc ửng đỏ, hoàn toàn rơi vào trạng thái thất thần, ba hồn bảy vía sắp bay đi tứ phương, cú chạm vai anh ta lúc nãy của Hàn Khiết Tình vẫn chưa khiến anh ta định thần lại, sau một hồi mới tìm lại giọng nói mà thầm nói một câu: "Ôi má ơi! Tiểu thư hôm nay chạm vào mình?"

Chuyện này khiến anh ta quả thực kinh ngạc nha, có ai tiếp xúc với Hàn Khiết Tình đều không biết cô ghét nhất là chạm vào đàn ông chứ? Rốt cuộc hôm nay thần thánh phương nào đã cứu vớt lại điều này của cô rồi! Thật là công đức vô lượng! Bái phục! Bái phục!

Lục Sát đang ngồi trong thư phòng bàn công việc với Duật Ấn bất chợt hắt xì một cái..

Duật Ấn ngưng lại công việc đang nói mà nhìn hắn lo lắng hỏi: "Lão đại, anh sao vậy?"

Lục Sát sau cái hắt xì vừa rồi thì nhíu mày, giọng nói đanh lại: "Không sao, tiếp tục đi."

Duật Ấn nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu báo cáo lại tiến trình công việc..

…—————-…

Chiếc xe Audi A8 vẫn cứ ung dung thong thả chạy trên đường, cuối cùng cũng tạm dừng lại ở công viên ven bờ sông, Hàn Khiết Tình đậu xe đúng chỗ rồi tắt máy, hạ kính xe xuống rồi chống tay lên thành xe, tựa người vào ghế ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh.

Trong đầu óc Hàn Khiết Tình lúc này có vô số những chuyện phức tạp, những suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên rối ren khiến cô không tài nào sắp xếp lại được, tin nhắn nặc danh tối qua, đột nhiên Lục Sát muốn chia tay, quá khứ của hắn, con người của hắn…

Nhiều chuyện khiến cô phải cẩn thận suy nghĩ thật kĩ, ngồi trên xe bình ổn tinh thần lại được một chút, Hàn Khiết Tình miết miết mi tâm rồi định kéo kính xê lên sau đó rời đi, nhưng mà, ánh mắt cô theo đó vô tình lướt qua một bóng hình nhỏ nhắn phía xa xa kia, một cô gái đang dùng hết tốc độ chạy về phía trước, phía sau là khoảng ba bốn tên đàn ông cao to đang đuổi theo cô gái ấy.

Hàn Khiết Tình nhìn cô gái đó mà có ấn tượng ngay lập tức, kí ức chậm rãi tua về, đó là cô gái cãi nhau với một người đàn ông ở trong xe sau đó bỏ đi rồi anh ta đuổi theo cô gái ấy còn hôn cô ấy một cách cuồng nhiệt ở ngoài đường.

Cảnh tượng đó đã toàn bộ lọt vào mắt Hàn Khiết Tình, vì thế nên chỉ vô tình nhìn qua gương mặt của cô gái đó là cô đã nhớ ngay lập tức.

Bỗng hình dáng của mấy người bọn họ dần khuất sau một con hẻm, Hàn Khiết Tình rủa thầm một tiếng, toi rồi!

Sau đó nhanh chóng xuống xe rồi chạy đi theo hướng mấy người đó dần khuất bóng.

Ở một con hẻm.

Cô gái đó chạy thục mạng vào con hẻm đó, còn mấy tên đàn ông cao to phía sau vẫn cứ liên tục đuổi theo, gương mặt bọn chúng nhìn thôi là thấy sợ rồi, tên nào tên nấy cũng đều trưng ra cái vẻ mặt dâm đãng thèm khát, bọn chúng gào bằng âm thanh ghê rợn nhưng câu chữ lại vô nghĩa: "Đứng lại!"

Nhưng cô gái kia vẫn không hề dừng lại, xoay người vứt lại một câu lạnh lẽo: "Đứng lại cái tổ cha nhà mày!" Dứt lời cô gái liền gia tăng tốc độ chạy nhanh hơn, nhưng khi nhìn về phía trước bất chợt dừng chân lại, mẹ nó! Ngõ cụt rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!