Chương 32: Giải quyết khó khăn

Tối.

Khi Hàn Khiết Tình lờ mờ tỉnh dậy thì bên giường đã trống không, hơi ấm có lẽ đã tan đi khá lâu rồi, cô lồm cồm ngồi dậy nhìn xung quanh, chỉ còn ánh đèn ngủ chiếu rọi vào thắp ánh sáng lên cho căn phòng này.

Uể oải ngáp dài ngáp ngắn, Hàn Khiết Tình lủi thủi đặt chân xuống sàn nhà sau đó đi ra ngoài.

Hàn Khiết Tình vừa đi xuống cầu thang vừa ngó nghiêng xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng của Lục Sát đâu cả, đột nhiên nghe âm thanh từ trong phòng bếp truyền ra, Hàn Khiết Tình lò mò đi theo thì thấy hắn đang bận nấu gì trong bếp.

Lúc này cả người cô chợt cứng đờ ra, không ngờ bộ dạng hắn nấu ăn lại có thể tỏa ra sự quyến rũ kinh người như vậy! Dưới góc nghiêng hoàn hảo của Lục Sát đã thành công khiến trái tim thiếu nữ của Hàn Khiết Tình đập mạnh xôn xao không tả thành lời.

Người ta hay nói đàn ông khi làm việc là quyến rũ nhất, nhưng mà, chỉ riêng với Lục Sát là hắn chỉ cần nấu ăn giản đơn nhất cũng đã khiến triệu con tim phải mềm nhũn trước hắn.. Hàn Khiết Tình cũng không ngoại lệ. Cả buổi trời cô cứ đứng ở ngoài cửa phòng bếp mà ngắm nhìn hắn không rời một giây. Thần trí bắt đầu điên đảo dữ dội.

"Dậy rồi à?" Lục Sát cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú của cô đặt trên người mình thì quay qua, bắt gặp cảnh Hàn Khiết Tình đang đứng trơ đó ra liền thâm trầm cất giọng.

Ba chữ ngắn gọn của hắn đã thành công cắt ngang mọi dòng suy nghĩ của Hàn Khiết Tình, kéo cô trở về thực tại ngay lúc này. Gương mặt bỗng chốc ửng đỏ mà mất tự nhiên lắp bắp: "Vâng! Lục Sát, em đói rồi.."

"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Thấy biểu hiện của Hàn Khiết Tình hơi lạ nên hắn không khỏi thắc mắc, nhìn lướt qua cô rồi làm nốt món ăn còn lại sau đó bưng ra đặt trên bàn ăn.

"Không…không có." Hàn Khiết Tình chớp chớp mắt trong sự ngượng ngùng khó tả, lại cúi mặt che đi sự xấu hổ trong đáy mắt vì nhìn trộm hắn khiến mặt đỏ lên còn bị hắn hỏi như vậy dĩ nhiên cô sẽ không được tự nhiên rồi.

Ngượng chết mất!

Lục Sát im lặng không nói gì, gương mặt hắn vẫn bình thường mà không hề có chút biểu cảm. Kéo ghế ra rồi liếc mắt về phía Hàn Khiết Tình, cất tiếng: "Đói rồi thì mau ăn đi, sau đó uống thuốc."

Thấy cô vẫn cứ đứng trơ ở đó ra mà nhìn hắn chăm chú, Lục Sát nhíu mày nói lại lần nữa, động tác kéo ghế vẫn đang giữ nguyên nhưng giọng nói mất đi sự kiên nhẫn: "Em muốn tôi bế em sao?"

Hàn Khiết Tình cắn cắn môi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tà váy rồi chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế, thấy cô ngoan như vậy Lục Sát nhếch môi rồi sang phía ghế đối diện cũng ngồi xuống.

Hàn Khiết Tình lén nhìn hắn nhưng không phát hiện hắn đang nghĩ cái gì, bụng lại đói mà kêu sùng sục, cuối cùng vẫn phải cầm đũa lên rồi gấp từng món ăn trên bàn. Trong món cháo của cô có chứa một ít đậu đỏ, vì bị bệnh nên Lục Sát chỉ cho cô ăn cháo với một số món bồi dưỡng sức khỏe.

Hàn Khiết Tình nhíu mày lấy đũa gấp từng hạt đậu ra, Lục Sát vô thức liếc mắt như đang ghi nhớ chuyện này, rồi im lặng không nói năng gì, vẫn trở lại tiếp tục ăn phần của hắn trong sự ảm đạm.

Bầu không khí đang vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng chén đũa cọ xát vào nhau mà phát ra âm thanh leng keng.. leng keng.

Cả tiếng thở cũng rõ mồn một truyền đến bên vành tai Hàn Khiết Tình, cô cảm thấy bầu không khí lúc này có chút quái lạ, vừa ăn cháo vừa lén lén ngẩng mặt nhìn hắn, nhưng Lục Sát dường như không hề để ý tới cô thì phải. Cuối cùng cô vẫn là nên tìm cái gì đó để phá nát bầu không khí im lặng mà quái dị này đúng không chứ?

"Hàn Thị tạm thời đã vượt qua khó khăn, cổ phiếu cũng đã ổn định và có xu hướng tăng cao khi số trang sức kim cương lần này ra mắt đạt lượng tiêu thụ cao hơn." Không đợi cô lên tiếng mà Lục Sát đã nhàn nhạt cất ra giọng nói trước.

Hàn Khiết Tình cứ nghĩ cô còn nghe nhầm chứ? Chỉ trong một ngày cô bệnh đến nổi ngất đi mà Hàn Thị đã được cứu rỗi ư?

"Thật như vậy sao?" Hàn Khiết Tình không dám tin mà lắp bắp hỏi lại, cô phải chắc chắn rằng Lục Sát không vì muốn an ủi cô nên mới nói như vậy.

"Ừ." Hắn lạnh nhạt đáp một chữ, gương mặt hắn dường như không thể hiện ra cảm xúc gì, đáy mắt cũng sâu thăm thẳm không tài nào đoán được suy nghĩ của hắn.

Đang còn gấp thức ăn thì đột nhiên cổ hắn bị cánh tay mềm mại vòng qua, Hàn Khiết Tình vui mừng mà ôm chầm lấy hắn rồi hôn chụt chụt lên má hắn một cái, giọng nói mừng rỡ không kìm được mà thốt lên:

"Em vui chết mất!"

Tạm thời buông đũa xuống, ánh mắt Lục Sát hơi chùn lại giây lát khi nhìn thấy nụ cười tươi như đóa hoa bừng sớm giữa ánh nắng mai hồng của Hàn Khiết Tình, gương mặt xinh đẹp của cô lúc này chỉ có niềm vui sướng không thể tả, đôi mắt đẹp đến hút hồn trong suốt phản ánh qua hình ảnh của Lục Sát trong con ngươi của cô, ngay cả hàng lông mi của Hàn Khiết Tình cũng đang run run vì kích động, chỉ biểu hiện như vậy cũng làm say động lòng người.

Lục Sát bất chợt nghĩ, Hàn Khiết Tình đúng là người con gái xinh đẹp nhất hắn từng gặp, nhưng hắn thật sự không ngờ khi cô vui mừng lại có thể đẹp đến như vậy. Từng đường nét trên gương mặt cô đều vô cùng tuyệt mỹ, chẳng khác nào như một cần câu câu hồn đoạt phách (ngụ ý có thể hiểu là đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở. Ngài Lục là đang say mê chị nhà nên mới nghĩ như vậy nhé^^)

Nếu như, người có thể mãi mãi giữ cho Hàn Khiết Tình nụ cười tươi rói như đóa hoa bừng sáng giữa ánh nắng của mặt trời là Lục Sát hắn thì tốt biết mấy.. Nhưng tiếc rằng, thứ hắn mang đến sau này cho cô chỉ là đau thương và tổn thương xen kẽ bi ai..

—————-

Hàn Thị đúng như lời Lục Sát đã nói, quả thật đã giải quyết được khó khăn như một tảng đá đè nặng trên người Hàn Trạch Dương.

Khi ông từ bệnh viện đi ra ngay lập tức đã bị phóng viên bu đến nghẹt thở, chỉ micro vào ông rồi liên tục chất vấn không ngưng không nghỉ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!