Từ Âm giật mình quay phắt lại nhìn Lục Sát, đôi mắt hắn nhàn nhạt hiện lên ý cười như có như không mà đáp lại cái nhìn căm phẫn của Từ Âm, khóe môi cong lên một cách thật tàn nhẫn.
Từ Âm hiểu rõ mình đã trúng kế, vội theo phản xạ lấy súng trong túi quần ra rồi cùng với Kĩ Khắc bắt đầu đáp trả đạn.
Cả căn nhà hoang đổ nát đó đã bị thuộc hạ của Lục Sát bao vây tứ phía khoảng hơn mười tên, những tên có kĩ năng bắn súng với trình độ đẳng cấp đều đang mai phục nơi này để nhận lệnh từ lão đại của bọn họ rồi sẵn sàng xả súng bất cứ lúc nào.
Từ Âm và Kĩ Khắc gắng gượng núp bên ngoài cánh cửa, thuộc hạ của hắn ta đi theo đã bị tiêu diệt gần hết. Bây giờ chỉ còn lại ba người là hắn ta, Kĩ Khắc và trên lưng anh ta là Mạc Niên.
Kĩ Khắc vừa mới đáp trả đạn lại thuộc hạ của Lục Sát liền xoay gương mặt vô cùng hốt hoảng nói: "Lão đại! Quả nhiên chúng ta đã bị mai phục, Lục Sát không dễ dàng gì tha cho chúng ta cả! Bọn chúng quá đông, chúng ta chỉ có ba người sợ là không đấu lại được. Nếu như hôm nay không rờ khỏi đây thì e rằng.."
Gương mặt Từ Âm đã đen u ám lại, hắn ta thật sự đã khinh thường Lục Sát rồi, là hắn ta đã sơ xuất khi nghĩ rằng lúc trao đổi địa bàn châu Âu thì hắn sẽ bỏ qua, không ngờ lại cho thuộc hạ là những tên có kĩ năng bắn súng tốt nhất ở đây mai phục sẵn.
Mẹ kiếp!
Hắn ta thầm rủa trong lòng, quay qua Mạc Niên đang sống dở chết dở liền nói: "Chú sao rồi?"
Đôi mắt Mạc Niên chậm rãi mở ra, giọng nói anh ta yếu ớt đến thảm hại, cả thân người đã không còn chút sức lực mà phải bám vào lưng Kĩ Khắc mới có thể trụ lại được, nhìn Từ Âm rồi gắng gượng hơi thở nói trong khó khăn:
"Lão đại, thuộc hạ sắp không ổn rồi…Anh với Kĩ Khắc hãy.. mau.. đi.. đi.. Lục.. Lục Sát sẽ không bỏ qua.. cho chúng ta đâu."
Vừa dứt lời..
Pằng..
Từ đằng xa, viên đạn của Duật Ấn ghim thẳng vào mi tâm Mạc Niên, máu bắt đầu túa ra dữ dội, hơi thở anh ta cuối cùng cũng ngừng hẳn, thân người xụi lơ mà ngã xuống mặt đất.
"Mạc Niên!" Từ Âm và Kĩ Khắc cùng giật mình mà hốt hoảng đồng thanh la lên một tiếng, nhưng Mạc Niên thật sự đã chết.
Từ Âm bắt đầu nổi điên rồi bắn nhiều viên đạn về phía Duật Ấn, nhưng anh ta cười lạnh lẽo một tiếng rồi nhanh chóng né được, sau đó lớn giọng nói với thuộc hạ:
"Tất cả nghe rõ đây, Từ Âm hôm nay không được chết, nếu ai thành công tóm được hắn ta thì kẻ đó sẽ được lão đại trọng thưởng hậu hĩnh."
Bọn thuộc hạ vô cùng hưng phấn rồi liên tiếp bắn đạn về phía Từ Âm và Kĩ Khắc. Hai người bọn họ cùng nhau kề vai sát cánh mà chống trả lại, nhưng Kĩ Khắc không may đã bị trúng đạn vào một chân, anh ta đau đớn rên lên một tiếng thảm thương..
Cả một nơi hoang vu vắng vẻ như vậy mà đã bị tiếng súng ầm âm thay phiên nhau hét lên âm thanh kinh sợ, một bầu không khí chết chóc ở bên ngoài lẫn ở ngay cửa nồng nặc mùi máu tanh khó chịu.
Nhưng từ đầu đến cuối trên gương mặt Lục Sát vẫn không hề có một chút biểu cảm, hắn vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa rồi đưa mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài đang diễn ra, cả thân người thong thả tựa vào thành ghế rồi ung dung nhấp từng ngụm rượu vang, khóe môi cong lên một cách tàn nhẫn.
Người đắt tội với Lục Sát hắn thì phải trả giá, bất cứ là ai đi chăng nữa!
Ngồi xem bầu không khí náo nhiệt như vậy nhưng mà chỉ có mùi máu tanh như thế cũng khiến hắn cảm thấy rất thú vị, nhìn từng thuộc hạ của Từ Âm đã nằm la liệt trong vũng máu dưới nền đất như vậy mà Lục Sát lại rất thích thú.
Hắn suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên đứng dậy sải bước ra ngoài, thuộc hạ còn lại và Duật Ấn cũng nhanh chóng nối đuôi theo sau.
Từ Âm vẫn còn cầm cự được một chút, hắn ta ít nhất vẫn chưa bị thương, dù gì Từ Âm cũng là lão đại của bang Âm Thiên Phủ, cuộc sống mưa đạn như vậy hắn ta cũng không phải chưa từng trải qua, để bản thân không bị thương mà có thể lành lặn trở về đó chính là ưu điểm của hắn ta.
Trái ngược với Từ Âm là bộ dạng thê thảm của Kĩ Khắc, anh ta liên tiếp bị trúng đạn, chân, vai, cánh tay. Hiện giờ gương mặt anh ta đã tái nhợt đến cực độ, có thể cầm cự đến giây phút này đã là tốt lắm rồi.
"Kĩ Khắc, chú gắng gượng lên!"
Từ Âm thấy biểu hiện của Kĩ Khắc đã sắp không trụ nữa bèn lớn giọng cất tiếng. Nhưng anh ta đã ngã khụy xuống tựa vào vách từ lâu rồi, đạn trong súng cũng đã hết.
Từ Âm bắn thêm vài phát nữa vào phía trước rồi cũng không còn viên đạn nào, hắn ta thầm mắng: "Chết tiệt!"
Lúc đang chờ mình sắp bị thương thì..
Đột nhiên âm thanh từ súng bắn ra chợt dừng lại, thuộc hạ nhìn thấy Lục Sát đang bước ra ngoài liền cùng cúi đầu kính trọng rồi đồng thanh hô to: "Lão đại!"
Lục Sát không đáp lời mà chậm rãi dần bước tới, Từ Âm cũng không e ngại gì rồi bước ra đứng đối diện với hắn, súng cũng thuận tay vứt đi dưới nền đất, lớn giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!