Chương 14: Tôi cũng nhớ em

Biệt thự Cơ Tuyết Bảo.

Ở thư phòng, sóng đỏ trong ly rượu vang trên tay Lục Sát khẽ đung đưa theo độ lắc lư nhịp nhàng của hắn. Ánh mắt hắn không hề dao động khi vừa nghe cuộc điện thoại của Duật Ấn. Anh ta báo với Lục Sát rằng Nike không chịu được sự hành hạ thê thảm của hắn nên đã cắn lưỡi tự sát ngay tại phòng giam. Anh ta còn nói thêm Mạc Niên khi thấy vậy còn bật cười ha hả, Mạc Niên bây giờ đã bị tàn phế hai tay, anh ta chỉ biết lắc đầu cười khổ khi thấy Nike tự sát.

Hắn không hề tỏ ra bất ngờ khi biết tin đó, Duật Ấn đã quá quen với thái độ lạnh nhạt của hắn rồi! Mạng người trong tay Lục Sát giống như một con kiến nhỏ, ngu ngốc chạm vào hắn thì chắc chắn sẽ bị hắn dẫm đạp mạnh không thương tiếc dưới chân.

Bỗng hắn đang trầm tư thì nghe tiếng chuông nhà phát ra. Lục Sát nhíu mày, ít ai dám tới nhà hắn lắm, nếu không có sự cho phép của hắn chỉ có thể gọi điện báo cho Lục Sát biết một tiếng trước, hoặc là đợi hắn bảo đến mới được đến.

Người đang ấn chuông có lẽ là người đầu tiên. Lục Sát để ly rượu lên bàn rồi rảo bước ra khỏi thư phòng.

Xem màn hình thì gương mặt xinh đẹp của cô gái hiện ra. Lục Sát có chút bất ngờ nhưng liền mở cửa.

Hàn Khiết Tình không nói gì liền nhào đến choàng hai tay trắng noãn lên cổ Lục Sát ôm chặt lấy hắn. Lục Sát có chút ngẩn người nhưng cũng vòng tay lại đỡ lấy lưng cô, sẵn tay đóng cửa lại rồi cất giọng trầm ổn:

"Sao em tới đây?"

Hàn Khiết Tình ngắm nhìn gương mặt cực phẩm anh tuấn của Lục Sát rồi kìm lòng không đậu mà hôn "chụt chụt" lên gò má hắn. Cất giọng ngọt ngào:

"Người ta nhớ anh á ~ "

Nụ hôn nhẹ của cô đặt trên má Lục Sát như có một dòng mật ngọt nào đó chảy qua người hắn làm hắn như nhất thời tê liệt toàn thân, cả giọng nói nũng nịu của cô như muốn nuốt chửng lấy sự lạnh lùng của hắn. Lục Sát kìm nén lại cảm xúc đã cất giấu sâu tận đáy lòng đang muốn được phóng thích, hắn trầm khàn lên tiếng:

"Tôi cũng nhớ em.."

Trời ơi! Thần linh tái thế nào ngó xuống đây mà coi đây nè! Đường đường lão đại của Sát Tử Nhân lại đi nói nhớ một cô gái? Có lầm không vậy? Hắn nói xong câu này còn có chút gì đó là lạ nói chi nếu người khác nghe được!

Nhưng người nghe lại là Hàn Khiết Tình mới độc chứ! Cô cười vui vẻ mà lại hôn nhẹ lên má hắn lần nữa.

Lục Sát có chút dở khóc dở cười nói:

"Em định hôn tôi mãi à? Không vào nhà sao?"

Hàn Khiết Tình hơi mất tự nhiên rồi buông tay Lục Sát ra, cất bước vào trong.

Lần đó cô đã ở đây nên cũng có chút quen thuộc với căn biệt thự này nên liền đi đến sofa ngồi xuống. Lục Sát ghé qua nhà bếp rồi rót một ly nước ra cho cô. Hàn Khiết Tình vui vẻ nhận lấy:

"Cảm ơn anh!"

Hắn ngồi xuống cạnh cô, đợi Hàn Khiết Tình uống xong vừa đặt ly nước lên bàn hắn liền nhấc bỗng cô lên đặt lên đùi mình. Cô hơi bất ngờ nhưng cũng thuận tay choàng qua vai hắn.

Lục Sát cất giọng trầm trầm:

"Em nhớ tôi đến thế nào?"

Hàn Khiết Tình nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của hắn, nghĩ nghĩ một lát rồi đặt cánh môi trái tim lên đôi môi mỏng của hắn.

Vị ngọt thơm mát của lưỡi cô lại chen vào trong khoang miệng của Lục Sát. Lưỡi cô uyển chuyển không ngừng, quấn chặt với lưỡi của hắn.

Nụ hôn được cảm nhận bằng đôi môi, đôi tay và các xúc giác trên cơ thế, cô và hắn nhắm mắt cùng vận dụng trí tưởng tượng để đắm chìm trong nụ hôn say đắm ấy.

Sau một lát Hàn Khiết Tình lưu luyến buông hắn ra, Lục Sát nhíu mày, hắn hôn lên môi cô một cái nữa.

Thề rằng Lục Sát u mê cái môi cô và vị ngọt của cô cực kỳ! Hắn trước giờ chưa từng hôn qua phụ nữ hay tiếp xúc thân mật nên hắn không thích phụ nữ, vậy mà khi Lục Sát lần đầu tiên chạm đôi môi anh đào của Hàn Khiết Tình làm hắn nhớ mãi không thôi cái cảm giác mềm mại ấy, vị ngon ngọt mát lành của đầu lưỡi cô..

Hàn Khiết Tình cất giọng trong trẻo:

"Nhớ anh như thế đấy!"

Nụ cười khẽ trên môi Lục Sát bật ra, hắn xoa đầu cô rồi vùi mặt vào cổ Hàn Khiết Tình, lát sau khi rời đôi môi hắn ra lại hiện trên cổ cô một nụ hôn đỏ chói..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!