Chương 10: #10

" A Nhiên! Nhìn ta một chút có được không?"

" A Nhiên , ngươi xem tuyết rơi rồi.. "

" A Nhiên, mau mau tỉnh dậy, ta và ngươi liền về lại Mãn Châu."

" A Nhiên đừng ngủ nữa..."

" A Nhiên,..."

Hắn mơ hồ ôm lấy xác của nàng rất lâu, lâu đến mức tay có chút mất cảm giác. Máu của nàng đã ngưng chảy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch cùng tứ chi mềm oặt. Đôi mắt tựa phỉ thúy giờ chỉ còn hai đường cong im lìm, khép chặt.

Hắn lặng yên ngắm nhìn người con gái trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đã khô trên môi nàng. Hắn không biết bản thân đã cực lực run rẩy, tay không thể khống chế, vết máu theo đó hoen trên má người kia.

Không lau nữa, hắn sợ nàng thức giấc. Loạng choạng ôm nàng đứng lên, hắn thấy trước mắt chảy dài tuyết trắng. Kí ức theo gió đông ùa về, phả lên mắt cay nồng.

Hắn thấy nàng. Và thảo nguyên lộng gió. Nàng ngay kia thôi. Vẫn nụ cười ôn nhu đến cực hạn, tóc dài trôi theo gió ngàn cùng đôi mắt như chứa cả nhân gian.

" Lăng, mau, bá mẫu ở nhà sẽ lo lắng"

Giọng nói đinh đang ngân dài trong ánh tà nhạt dần, lúc gần lúc xa, bất phân thực tại, ảo mộng. Dứt câu, nàng liền thúc ngựa đi mất để lại hắn trơ trọi giữa biển tuyết.

Hắn hoảng hốt phát hiện bóng nàng khuất dạng trong miền trắng, tâm không khỏi loạn, điên cuồng gào thét:

" A Nhiên! A Nhiên, ngươi đâu rồi?"

Có tiếng người khúc khích vọng lại, hắn gắt gao mở trừng mắt. Giọng nói này khắc sâu vào tâm khảm hắn, ngày ngày thấm đẫm chẳng buông. Hắn cười dài lao về phía trước. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, làm chậm lại bước chân kẻ tình si.

" Lăng, ta vũ cho ngươi xem một khúc"

Tiếng nói một lần nữa cất lên, kéo dậy tâm tư mơ hồ của hắn.

A Nhiên. Là A Nhiên của hắn. Nàng một thân hồng y, mỉm cười thẹn thùng nhìn hắn. Người gần trong gang tấc, tưởng vươn tay có thể giữ lấy, vạn kiếp không buông.

" Vương , Mặc tiểu thư tuyệt thực."

Có tiếng của nam tử xộc tới. Hắn thấy một nét buồn phất lên trong con ngươi của nàng, rất nhanh thôi. Ngươi không vui sao? Nếu ngươi không vui ta liền ở lại bồi ngươi ca vũ. Nhưng lời chưa kịp cất, ảo ảnh kia cứ thế nhạt dần rồi hòa vào tuyết lạnh.

Không, A Nhiên của hắn. Nàng còn chưa vũ cho hắn xem. Một nữ tử ngày đêm chỉ biết có lưng ngựa lại vì hắn học vũ. Đã bao lâu rồi không thấy nàng cười sảng khoái như những ngày còn rong ruổi ? Cơ hồ không thấy nữa.

" Lăng, ta may cho ngươi một đôi giày, ngươi xem ."

Giữa màn tuyết trắng xóa, nàng ôn nhu cầm đôi giày vải hướng phía hắn đưa tới, tay kia có chút rộp. Ngực phập phồng đau đớn, hắn dường như chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của nàng. Bản thân vốn quen nàng ngoan ngoãn, nên đối sự ôn nhu kia là lẽ đương nhiên.

YOU'LL ALSO LIKE

[CaoH

- Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...

2.6M

90.1K

Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...

《Full

- Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!