Lần thứ hai Thẩm Tô Khê thấy vẻ mặt cứng đờ của Giang Cẩn Châu là ngày cô bị cắt cuống rốn.
Theo lời y tá kể lại, sau khi anh nghe thấy y tá nói "Là tiểu hoàng tử", sắc mặt anh hết xanh lại trắng, cuối cùng chỉ vắt ra được mấy chữ quen thuộc "ngoài ý muốn lại tới".
Có lẽ do tố chất tâm lý không tồi, chờ đến khi Thẩm Tô Khê tỉnh lại, anh đã bày ra dáng vẻ "lần đầu làm cha", hoàn toàn không có biểu tình như sét đánh hay dấu hiệu hoài nghi nhân sinh.
Anh cúi người hôn khóe môi cô: "Em vất vả rồi.
"
Thẩm Tô Khê giương mắt nhìn anh: "Em cảm giác vì sinh đứa nhỏ này, em đã trải qua tất cả vất vả của nửa đời sau.
"
Đôi mắt Giang Cẩn Châu híp lại.
Anh không nói gì, nhưng Thẩm Tô Khê nhìn ra được ý tứ "Đợi lát nữa phải bắt tên tiểu tử thúi này úp mặt vào tường suy nghĩ lại hành vi phạm tội của mình".
Thẩm Tô Khê: "! ! "
Phiền anh tự giác úp mặt vào tường giùm.
Thẩm Tô Khê nhận ra cô bán thảm hơi quá, cho nên loại trai thẳng như Giang Cẩn Châu không nghe ra được ý tứ chân chính của cô.
Cô đành đi thẳng vấn đề: "Em mệt rồi, sau này anh là người thay tã cho con.
"
Giang Cẩn Châu định thuê bảo mẫu, nhưng Triệu Lăng không đồng ý: "Người ngoài làm sao tận tâm bằng người trong nhà.
"
Bà còn một hai đòi tới Việt thành, tự mình chăm sóc cháu tương lai.
Thẩm Tô Khê không từ chối được, chỉ đành nhận trọng trách này.
Giang Cẩn Châu cắn chặt răng: "Được.
"
Thẩm Tô Khê: "Chuyện dỗ con ngủ cũng giao cho anh.
"
Giang Cẩn Châu: "!...
Được.
"
"Thuận tiện cho con bú luôn.
"
"?"
Nói xong Thẩm Tô Khê mới phản ứng lại, sau đó cô tặc lưỡi vô cùng tiếc nuối: "Quên đi, chuyện này anh không làm được.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!