Chương 117: Tâm Ma 1

Môi Tưởng Hoàng run rẩy, xương cốt đau nhức ép hắn đứng sững lại, trong giây lát thoát khỏi đè nén suýt nữa bật dậy lao ra khỏi trận. Thình lình cánh tay hắn bị người ta nắm lại, trong ảo cảnh hắn chỉ là linh thể trong suốt, ai có thể nhìn thấy hắn?

"Hoàng thượng, hoàng thượng?"

Là Phương Dao!

Họ lạc nhau bấy lâu, lúc gặp lại hoàng thượng thần trí bất minh, quanh thân bao phủ luồng sát khí ma khí u ám, khóe mắt đuôi mày nhiễm tử khí, đục ngầu. Mi mắt Phương Dao co giật, ma khí này đã bám rất sâu nhất thời khó tẩy sạch, người luôn cẩn thận nguyên cớ gì để bản thân ra nông nỗi này? Cảnh tượng trên đảo ngoài dự tính, tức khí tiên ma hỗn độn, tình hình bất ổn, hắn không nắm rõ tình hình, hoàng thượng lại đờ đẫn mất hồn mất về, xông vào trong trận không phải cách.

Phát hiện có người đi tới, Phương Dao che mắt Tưởng Hoàng kéo vào một hang động. Hai người loạng choạng vào trong, chân giẫm phải thứ gì đó, cố nhìn kỹ mới biết đó là xương trắng, rất nhiều xương trắng. Bên trong truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết của trẻ con, dường như Tưởng Hoàng bị tiếng khóc này đánh thức, nắm lấy tay áo hắn thều thào: Vu... Vu...

Sống lưng hắn ớn lạnh, ánh sáng trong động không đủ, nửa gương mặt Tưởng Hoàng chìm trong bóng tối, âm khí dày đặc từ dưới bàn chân bò lên, ngay sau đó hắn lặng người đi. Phương Dao hoảng hốt đỡ lấy, nhưng chưa kịp trở tay linh thể đã bị tống về chợ quỷ.....

"Đừng mà!" Tưởng Hoàng bừng tỉnh, gương mặt độc ác nham hiểm trong mộng tan biến, trước mắt hiện ra một dáng người thận trọng điềm tĩnh, ngồi trên xe lăn.

Thấy hắn vẫn còn thở dốc, Trần Hào rót cho một chén trà lạnh ngắt, bên cạnh có cô gái áo đỏ bưng một ít đồ ăn lên. Tưởng Hoàng không có hứng thú ăn uống, vỗ trán một hồi: "Sau ta lại đến đây." Dường như hắn đã trải qua một chuyện kinh hãi giày vò hắn dở sống dở chết, mảng ký ức đó nhanh chóng lướt qua, cả giấc mơ vừa rồi không còn chút đầu mối nào, hắn không nhịn được nhào vậy chụp lấy Trần Hào: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Hào buông bình hoa sứ trên tay xuống, so với lần trước khí độ của hắn ung dung hơn hẳn, như biến thành một người khác: "Không rõ, đang tưới hoa nghe chim vẹt kêu dữ dội, hóa ra có khách."

Nội tâm Tưởng Hoàng kịch liệt xung đột, chợt nhớ ra Phương Dao: "Ta muốn tìm một người, chỗ ngươi là y quán nhiều người lui tới, có thể..." Vừa nói hắn vừa lục lọi trên người, lúc này mới phát hiện mình được thay một bộ đồ mới, trong người hơi sốt, sờ tay lên ngực thấy nóng ran: "Ta, ta..."

Trần Hào liếc nhìn một cái: "Hoàng Uyên môn chủ cưỡng ép phá trận, nội thương không nhẹ hồn lìa khỏi xác, trên đảo đang rất rối loạn, ngươi bị tống đến đây nếu đi lại lung tung không chừng có thể gặp cô ta."

Phá trận? Tức là huyễn cảnh bị hủy, vậy...

Hắn bàng hoàng đứng dậy, ký ức hỗn loạn: "Ca ca... ca ca của ta."

"Huyễn cảnh bị ảnh nhưng môn quan vẫn còn đó, chẳng qua người không vào được nữa thôi."

Trần Hào chưa nói hết, Tưởng Hoàng điên tiết gào lên: "Ngươi biết cái gì chứ, hoa khói tử thi mới hái được ba đóa, chưa đủ, chưa đủ..."

Hắn sờ túi thơm bên hông, vạch ra kiểm tra một hồi, vẫn đủ nhưng mất đi linh khí.

Cô gái ở cạnh lẳng lặng nhẩm tính, bốn đóa mới đúng, một đóa đã tàn, nhưng thấy Trần Hào không muốn nói nàng cũng không lên tiếng. May mắn ở chỗ hắn chỉ là du khách thời gian, Lục Minh Quy trước đó đã giăng kết giới bảo vệ Thẩm Huyền Quân, đại chiến trong huyễn cảnh xảy ra, những người không thuộc không gian ấy đều bị đẩy đến nơi an toàn.

Trần Hào thu hết mọi biểu hiện của Tưởng Hoàng vào trong mắt, không hề lên tiếng an ủi, tháp bị hủy không hại người cũng hại tâm tính. Đừng nói đến việc Hoàng Uyên có chuẩn bị, điều dưỡng vài hôm hồn quy khổ chủ, lối vào đó e là không bước chân vào được nữa. Hoa khói tử thi đã tàn, trận pháp có khiếm khuyết tuyệt đối không có cơ hội khởi trận. Hắn thống khổ hay oán hận đều không thể thay đổi được sự thật khắc nghiệt.

Tiếng thét của Tưởng Hoàng đâm thủng màn đêm, trong chợ quỷ yên lặng trống rỗng âm thanh càng trở nên rùng rợn dọa thần dọa quỷ. Đợi đến khi hắn không còn sức phát điên nữa, Trần Hào đẩy xe đến trước mặt hắn: "Hay là về cung trước đi, về phía người họ Phương kia... chắc là nằm đâu đó trong hang trong hốc rồi, chia phương hướng vẫn tốt hơn tụ lại một chỗ."

Tưởng Hoàng ngồi bệt dưới đất dựa chân giường, không biết có hiểu không mặt mày phờ phạc, ánh mắt đục ngầu, miệng lầm bầm mấy câu khó hiểu. Hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó trên đảo Linh Long, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Cảnh tượng ắt hẳn vô cùng tàn khốc, khiến cho tiềm thức của hắn trốn tránh không muốn nhớ lại.

Đau thấu tim gan, không cách nào xoay chuyển trời đất.

Chợt hắn khép mắt, lẩm bẩm: "Đa tạ, sau này ngươi cần gì cứ đến tìm ta."

Hắn biết trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, Trần Hào chỉ đường cho hắn mấy lần, nhất định muốn chút lợi lộc từ hắn. Thứ này e là không phải vàng mã, hương khói mà người chết hay cần.

Ra khỏi cửa, Tưởng Hoàng lảo đảo được vài bước, đầu gối khuỵu xuống ngã quỵ bên gốc cây. Khu rừng yên tĩnh, ngoài mấy hồn phách đã trở nên vô tri vô giác, cô hồn dã quỷ lượn lờ quanh hắn tò mò ngắm nghía, không rõ hắn là người hay quỷ. Nếu là quỷ sao không có tử khí, nếu là người sao lại lưu lạc đến chợ quỷ? Bọn chúng lân la thăm dò, khi phát hiện hắn là người sống còn muốn mượn xác hoàn hồn.

Hiển nhiên bọn chúng ra sức cạy phá một hồi vô ích, đành liếc mắt nhìn nhau thở dài bỏ đi.

Chúng quỷ lui đi, nơi hắn ngồi trở về sự yên tĩnh vốn có, gió đêm mang theo tà khí quất lên người hắn lưu lại cảm giác đau rát. Đột nhiên hắn hoàn hồn lao vun vút về phía tiệm thuốc của Trần Hào: "Ta muốn tìm một ngọn tháp cạnh biển!"

"Hả?" Trần Hào đang đeo găng như chuẩn bị làm gì đó, thấy hắn lao tới chưa kịp phản ứng, ngẩn cả người.

"Ngọn tháp này chắc chắn đã tồn tại suốt mấy ngàn năm, ta có thể vẽ lại hình dạng, cơ quan bên trong. Nơi này quỷ hồn nào cũng có, chỉ cần ngươi chịu giúp ta thăm dò." Tưởng Hoàng nuốt nước bọt: "Muốn gì cũng được!"

Nghe hắn nói thế con chim vẹt lộn ngược đầu xuống, mở to cặp mắt nhìn hắn giống như tìm hiểu xem hắn có còn bình thường không?

Trần Hào nheo mắt: "Ngươi muốn tìm một người bị giam trong tháp hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!