Chương 12: Phiên Ngoại - Hành Trình Báo Thù Khai Phong Phủ Của Chân Trường Nhạc

[các vị Giang Đông phụ lão nếu không nhớ mỗ Chân Trường Nhạc mời xem lại phiên ngoại Nguy cơ lớn nhất của Khai Phong phủ

- Hái Hoa Án]

————————

Nhắc tới "Trân thiên hạ chi tụ, biện[*] thiên hạ chi kì" Trân Tụ Sơn Trang, trên giang hồ chính là không người không biết, không người không hay. Các đời Trang chủ Trân Tụ sơn trang đều lấy tri thức uyên bác, kiến thức gặp nhiều hiểu rộng, có thể phân biệt được kỳ trân dị bảo nổi tiếng khắp thiên hạ.

[*] Biện: phân biệt

Giang hồ đồn rằng, vô luận là đồ dỏm tinh xảo thượng đẳng nhường nào, hay là trân bảo trăm năm huyền bí mới được tìm thấy, chỉ cần Trân Tụ sơn trang trang chủ liếc mắt một cái, liền có thể đem lai lịch vật này nói ra rành mạch rõ ràng.

Trên giang hồ còn có một cái quy củ bất thành văn, cho dù là một viên đá ven đường, chỉ cần Trân Tụ sơn trang công nhận, thì đó chính là kỳ trân thiên hạ, giá trị liên thành; trái lại cho dù là báu vật tổ truyền trăm năm, nhưng nếu Trân Tụ sơn trang không nhận, thì không đáng một đồng.

Nói trắng ra, có phải bảo bối hay không, có đáng giá hay không, chẳng qua chỉ cần một câu nói của Trân Tụ sơn trang mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Trân Tụ sơn trang trên giang hồ, nổi danh ngang ngửa Hãm Không Đảo, có danh xưng số một trên giang hồ.

Trân Tụ sơn trang đến nay đã có trăm năm truyền thừa, đại trang chủ Chân Trường Đình của thế hệ này là người ổn trọng, đối nhân xử thế vô cùng rộng rãi, từ khi xuất đạo đến nay, kỹ năng giám định bảo khố chưa bao giờ xảy ra sơ suất gì, tiếng lành đồn xa khắp giang hồ.

Đáng tiếc, bào đệ của đại trang chủ Trân Tụ sơn trang, Trân Tụ sơn trang nhị trang chủ Chân Trường Nhạc lại là một kẻ ăn chơi trác táng, yêu thích nữ sắc, tham rượu mê nhạc, là điển hình của một tên Hoa Hoa Công Tử, am hiểu nhất chính là đắc tội với người khác, gây rắc rối cho Trân Tụ sơn trang!

Vì nhị đệ không nên thân này, tâm can Chân Trường Đình đều muốn lo đến vàng vọt vỡ nứt, thể xác lẫn tinh thần đều khiệt sức, mỗi ngày lo lắng đề phòng, sợ bào đệ này lại chọc phải cái đại phiền toái hậu quả không lường trước được.

Mãi đến đầu năm trước, Chân Trường Nhạc đi Đông Kinh Biện Lương du ngoạn, không biết vì sao lại đắc tội Khai Phong Phủ, đúng là đã chọc phải đại phiền toái, cuối cùng kinh động đến cả Lô trang chủ của Hãm Không Đảo khiến Lô trang chủ phải dùng bồ câu đưa tin đến báo, Chân Trường Đình lập tức phái người đem Nhị đệ tóm trở về, hung hăng giáo huấn một phen, lại phạt hắn ở từ đường quỳ nửa tháng, cấm túc nửa năm, quyết không cho phép hắn bước ra khỏi gia trang nửa bước, thế này cuối cùng mới có vài phần hiệu quả.

Hơn nửa năm nay, tuy rằng Chân Trường Nhạc đọc sách không thấy hiệu quả hiểu biết gì nhiều, nhưng lại ngày ngày siêng năng luyện võ nghệ, làm cho chúng nhân cao thấp Trân Tụ sơn trang có chút vui mừng, đều nói Nhị trang chủ cuối cùng cũng đã tu tâm dưỡng tính, không bao lâu sẽ có thể đảm đương một phía.

Mà nguyên nhân vì sao trong đó, chỉ sợ chỉ có Chân Trường Đình hiểu biết thâm hậu trong lòng hiểu được.

————

Phía đông bắt đầu ửng nắng, ánh sáng phủ khắp, trong thư phòng hậu viện Trân Tụ sơn trang, Trân Tụ sơn trang đại trang chủ Chân Trường Đình nhíu mày, giương mắt nhìn cửa sổ nhiễm nắng sớm, lại cuối đầu liếc mắt nghiên cứu tín hàm trên bàn của Hãm Không Đảo Lô đảo chủ, nâng tay xoa ấn đường, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi, quay qua nói với thư đồng đã đứng hầu một đêm:

"Nhị đệ hẵn đã muốn thức dậy, gọi hắn đến, ta có lời muốn nói với hắn."

Thư đồng vâng lệnh, xoay người ra cửa, không bao lâu liền dẫn theo một người tiến vào.

Người tới một thân trường sam xanh thẫm, thắt lưng ngọc thuý ngang hông, mày kiếm, tú mục hắc bạch phân minh, tướng mạo tuấn tú, đỉnh đầu thái dương đều là mồ hôi, hô hấp dồn dập, dĩ nhiên là vừa luyện công xong đã vội vàng chạy tới

- đúng là Trân Tụ sơn trang nhị trang chủ Chân Trường Nhạc.

"Đại ca gọi ta tới có chuyện gì sao?" Chân Trường Nhạc liền ôm quyền nói.

Chân Trường Đình nhìn bào đệ mấy tháng trước trên mặt còn có vẻ nghênh ngang khinh khỉnh, lúc này trên mặt đã có vài phần anh khí, không khỏi lại ngầm hạ vài phần quyết tâm, thanh thanh cổ họng nói: "Nửa năm nay vi huynh cấm túc Nhị đệ bên trong trang, đã uỷ khuất Nhị đệ ..."

"Đại ca sao lại nói như vậy, Trường Nhạc phạm sai lầm, theo lý là nên bị phạt!"

"Nhị đệ nói như vậy, là đã biết sai rồi?" Chân Trường Đình nhướng mày hỏi.

"Trường Nhạc đã sớm biết sai!" Chân Trường Nhạc ôm quyền, vẻ mặt thành khẩn.

Chân Trường Đình thở phào một hơi, gật gật đầu nói: "Nhị đệ nếu đã biết sai, liệu có nguyện đi tạ lỗ?"

"Tạ lỗi?" Chân Trường Nhạc sửng sốt.

"Nửa đầu năm trước Nhị đệ ở Khai Phong Phủ ——." Chân Trường Đình nói đến đây, liếc mắt nhìn sắc mặt Chân Trường Nhạc một chút, tiếp tục nói, "Nay Nhị đệ nếu đã biết sai, có nguyện đến Khai Phong Phủ hướng Bao đại nhân tạ lỗi?".

"Đến Khai Phong phủ tạ lỗi?" Chân Trường Đình thanh âm bất giác cao lên một quãng, nhưng lập tức điều chỉnh thanh tuyến, cuối đầu ôm quyền nói: "Trường Nhạc cầu còn không được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!