"Hắt xì! Nhị đương gia, chúng ta còn phải mai phục trên đường núi này bao lâu nữa?"
Ánh chiều tà ngã về tây, mây đen che phủ bầu trời, giữa vùng rừng núi mênh mông, gió núi rét mướt, thổi tạt qua mặt hệt như dao cắt.
Bên trong rừng cây nhỏ dọc theo đường núi đến huyện Thanh Điền, một tên sơn tặc mặt đen ôm đòn gánh, rụt cổ vào trong áo khoác, hít hít nước mũi đã chảy tràn xuống miệng, run cầm cập hỏi Hắc Hổ bên cạnh.
Hắc Hổ nhấc mắt nhìn sắc trời, thở dài nói: "Còn nửa canh giờ nữa là huynh đệ tới thay ca rồi, chúng ta kiên nhẫn thêm chút nữa đi."
Bảy tám tên sơn tặc đằng sau bị đông lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch không tình không nguyện gật đầu.
"Nhị đương gia, ngài nói chúng ta làm như vậy có tác dụng không?" Tên sơn tặc mặt đen hỏi.
"Đương nhiên là có tác dụng!" Hắc Hổ ưỡn ngực: "Hiện giờ tiếng xấu của Hắc Phong trại chúng đã lan xa, sẽ không còn ai dám tới huyện Thanh Điền nữa, đó không phải là tốt lắm sao!"
"Nhưng cứ thế này mãi, thì biết chừng nào mới thành công chứ?" Tên sơn tặc mặt đen rụt cổ.
"Yên tâm! Chỉ cần Hắc Đản tìm được nơi giam giữ các nữ tử, chúng ta có thể cứu được họ ra! Đến lúc đó không cần sợ tên thái tuế kia dùng an nguy của các nữ tử mà uy hiếp chúng ta nữa, chúng ta lập tức có thể đến Khai Phong phủ tố cáo hắn, bắt hắn nhận tội!" Nói rồi, Hắc Hổ lại cười khà khà: "Khi đó, các huynh đệ Hắc Phong trại chúng ta ai ai cũng đều là anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng còn có mỹ nữ lấy thân báo đáp ấy chứ!"
Hắc Hổ vừa nói ra câu này, bảy tám tên sơn tặc chung quanh nhất thời đều tỉnh táo tinh thần, ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.
"Có được những lời này của Nhị đương gia, huynh đệ chúng ta nhất định thề cống hiến cho Hắc Phong trại đến chết!"
"Đến lúc đó chúng ta chính là các đại anh hùng!"
"Há há há —-"
Ngay tại lúc mọi người đang trào dâng cảm xúc, thì từ xa xa bất chợt truyền tới tiếng bước chân và tiếng rì rầm to nhỏ.
Tất cả lập tức im bặt, nín thở cúi người, mai phục kín đáo bên trong bụi cây.
Chỉ thấy từ đường núi xa xa, một kiệu nhỏ bốn người khiêng đi đến, áo kiệu xanh biếc, bốn tên kiệu phu vội vàng bước đi. Bên cạnh kiệu là một tên sai vặt thân thể nhỏ gầy hấp tấp theo sát, vừa đi vừa không ngừng lải nhải trong miệng.
"Ta nói này Bạch cô nương, nghe nói đường núi thông đến huyện Thanh Điền này sơn tặc hoành hành, hay thích cướp các cô nương có tướng mạo xinh đẹp, Bạch cô nương người quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành thế này, lỡ như bị bọn sơn tặc đó vừa mắt cướp đi mất, thật sự là không ổn chút nào đâu!"
Nghe thế, bọn sơn tặc mai phục trong rừng cây tức thì sáng bừng hai mắt.
"Nhị đương gia, xem ra vị ngồi trong kiệu kia là một mỹ nhân!"
"Các huynh đệ, xông lên!"
Hắc Hổ keng một tiếng rút ra đao thép, dẫn đầu bọn thủ hạ lập tức xông ra ngoài.
"Núi này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn qua đây, phải để lại mỹ nhân!"
Bọn sơn tặc hối hả chạy xô lên đường núi, mang theo gió tuyết, dáng vẻ thật uy phong.
Thế nhưng bọn chúng lại không nhìn thấy ngay lúc bọn chúng vừa lao ra khỏi rừng cây, thì tên sai vặt theo sát kiệu kia lập tức thở phào một hơi rõ rệt, lầm bầm bằng chất giọng không ai nghe thấy:
"Mẹ ơi, mấy tên này cuối cùng cũng chịu xuống núi, làm ta nói oang oang mấy lời kịch này cả đường đi, mồm mép cũng sắp bị mài mỏng —-"
Chẳng qua là, đợi đến khi bọn sơn tặc Hắc Phong trại vọt tới trước kiệu, thì tên sai vặt kia nháy mắt đã đổi sang bộ dạng hoảng sợ, kéo căng cổ họng gào to:
"Á á á á! Ăn cướp á á á, cứu mạng á á á!"
Một tiếng gào to như vũ bão làm tuyết đọng trên cành cây bên đường tuôn rơi ào ào, mấy tên sơn tặc Hắc Phong trại không hề phòng bị, có hai tên bị dọa đến mức cả người vẹo sang một bên, suýt nữa không giữ vững được đội hình.
Còn bốn tên phu khiêng kiệu kia vừa trông thấy cục diện này, tức khắc cắn răng chạy như điên, trong chốc lát đã không còn tăm hơi, chỉ có một tên kiệu phu áo lam lúc bỏ chạy trượt chân té ngã, bổ nhào vào tên sai vặt nhỏ gầy kế bên, không dám nói thêm nửa chữ.
Tên sai vặt run run rẩy rẩy chắn ở trước kiệu, mặt trắng nhách nghiêm giọng quát:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!