Khất Xảo tiết ở Khai Phong phủ"Ôi~~~"
Một tiếng thở dài thườn thượt truyền ra từ thư phòng Khai Phong phủ, lộ ra ba phần ưu sầu, ba phần oán khí, còn cả bốn phần bất đắc dĩ.
Hai vị hiệu úy đại nhân Vương Triều, Mã Hán đứng gác ngoài cửa phòng, nghe tiếng thở dài đó, sắc mặt cũng sầm xuống.
"Lần thứ hai mươi tám..." Vương Triều than thở.
"Hôm kia chỉ có mười lần, hôm qua mười sáu lần... Xem ra lần này phiền phức to rồi..." Mã Hán cũng lắc đầu.
"Ôi~~~" Lại một tiếng thở dài truyền ra.
"Lần thứ hai mươi chín..." Vương Triều Mã Hán liếc nhau, ăn ý đồng thanh.
"Công Tôn tiên sinh và Kim giáo úy ra ngoài mua dược thảo từ hôm kia, sao hôm nay còn chưa về?"
Gương mặt chữ điền của Vương Triều lộ ra nét đau khổ.
"Chắc là sắp rồi..." Mã Hán mặt dài nay còn dài hơn.
Đột nhiên, một tiếng rú rít lỗ mãng vọng tới.
"Vương đại ca, Mã đại ca, Công Tôn tiên sinh và Kim giáo úy về rồi!"
Hai người ngẩng lên nhìn, thấy Trương Long vội vội vàng vàng chạy vào viện phu tử, vẻ mặt sung sướng.
Phía sau Trương Long có hai người chậm rãi bước đi, một người mặc áo nhà nho, râu để ba chòm, chính là chủ bộ Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh, người còn lại mặc áo vải, dáng vẻ gầy gò, Khai Phong phủ lục phẩm giáo úy Kim Kiền.
"Công Tôn tiên sinh, Kim giáo úy, cuối cùng hai người cũng trở lại!" Cặp mắt Vương Triều Mã Hán sáng ngời, đồng thanh hô vang.
Công Tôn tiên sinh quan sát mấy người, trên gương mặt nhà nho hiện vẻ nghi hoặc: "Vì sao lại kích động như thế?"
Kim Kiền cũng cau mày, thầm nghĩ: "Không phải có vụ án lớn chứ?"
"Công Tôn tiên sinh, Kim giáo úy, hai người đừng hỏi vội, vào thư phòng rồi sẽ hiểu ngay!" Tam đại hiệu úy đồng thời ra tay, đẩy mạnh Công Tôn tiên sinh và Kim Kiền vào thư phòng.
Hai người rảo bước vào trong thư phòng, đứng vững xong, ngước mắt lên nhìn, lập tức cả kinh.
Chỉ thấy trong thư phòng, chồng chồng chất chất, la la liệt liệt, đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy thư là thư, nhồi nhét kinh khủng tới mức căn phòng chật chội không chịu nổi, ánh sáng không thể rọi vào.
Đây đâu phải thư phòng Khai Phong phủ?
So với nhà kho để đồ linh tinh của Khai Phong phủ còn giống nhà kho hơn!
Công Tôn tiên sinh nhíu mày, Kim Kiền tặc lưỡi, hai người vượt qua mấy đống thư tre, đi vòng qua hai chồng thư giấy, cuối cùng đến được bàn của Bao đại nhân.
Phía trên thư án, trái phải mỗi bên một xấp thư dầy cộp, che khuất Bao đại nhân đang đau khổ vùi đầu đọc ở phía sau, gương mặt ngăm đen hòa vào bóng tối, đúng là chẳng rõ mặt mày.
"Đại nhân?!" Công Tôn tiên sinh nghi ngờ.
"Đại nhân, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì hệ trọng?" Sắc mặt Kim Kiền lo lắng.
Bao đại nhân nghe tiếng, vội vàng ngẩng lên, lúc này mới thấy hai người đứng trước bàn, mặt đen bỗng hiện lên ánh sáng, đứng phắt dậy, cao giọng nói:
"Công Tôn tiên sinh, Kim giáo úy, hai người về là tốt rồi!"
"Đại nhân, chỗ thư này..." Mắt phượng của Công Tôn tiên sinh hơi nhếch lên, liếc quanh một vòng, sắc mặt đăm chiêu.
"Ôi~~~" Lại là một tiếng thở dài, cặp lông mày của Bao đại nhân cau chặt, hơi bất đắc dĩ nói, "Tất cả đều là thiệp mời bản phủ ba ngày sau dự tiệc..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!