Chương 42: (Vô Đề)

"Đừng quên là anh đang muốn phạt em!"

Vân Nghê thấy Cố Hạo Khương nghiêm túc như thế thì mặt mày ủ dột, trong lòng đang không ngừng suy tính kế sách để qua 'con trăng' này. Bỗng nhiên đáy mắt cô lóe lên một tia sáng ranh mãnh...

Vân Nghê nắm chặt một bên cánh tay của Cố Hạo Khương, hơi tựa người vào nó, lắc lắc nhẹ để làm nũng, còn ngước đôi mắt trong veo của mình lên nỉ non:

"Ông xã...."

Vân Nghê lúc này còn thấy rõ được vẻ mặt vừa bất ngờ vừa vui sướng của hắn, trong lòng thầm vui mừng, cũng kinh bỉ hắn là quá dễ dụ đi.

"Gọi thêm một tiếng nghe xem!" Cố Hạo Khương ho nhẹ một cái, làm mặt nghiêm túc nói.

"Ông xã~"

Cũng may đó giờ cô vẫn chưa kêu một tiếng 'ông xã' với hắn nha, nếu không bây giờ làm sao dỗ ngọt hắn được!

"Ừm... Được thôi, hôm nay tha cho em!" Cố Hạo Khương tâm trạng sướng rơn, còn nhếch miệng cười với cô trông đểu cáng vô cùng!

"Vậy trả điện thoại cho em." Vân Nghê vui mừng, xòe tay ra trước mặt hắn.

Cố Hạo Khương nhíu mày không vui:

"Để làm gì?"

"Em phải gọi cho Khê ca nữa!"

Cố Hạo Khương suy nghĩ một hồi cũng chịu trả điện thoại cho cô, còn kèm theo một câu:

"Mở loa ngoài lên!"

Dẫu sao cô ta giờ cũng chịu sự kiểm soát của Tần Khiêm, nếu không cả tháng nay Vân Nghê chưa về nhà sau tuần trăng mật mà cô ta không gọi lấy một cú điện thoại nào thì đúng là chuyện lạ!

Vân Nghê bất mãn lén liếc hắn một cái, nhưng mà vẫn phải y lời làm theo, nếu không hắn lại giở trò mất!

"Alo..."

Từ điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc của chị mình, Vân Nghê vui vẻ huyên thuyên:

"Khê ca! Là em nè! Sao chị lâu bắt máy vậy?"

Nghe giọng Vân Nghê lanh lảnh trong điện thoại, Vân Khê trực tiếp ngó lơ Tần Khiêm đang ở một bên giở trò, vui vẻ trò chuyện cùng em gái.

"Dạo này chị khỏe không? Em gọi cho ba thì ba nói chị đi đâu rồi, không thèm ngó ngàng công ty luôn, cũng không chịu về nhà nữa!" Đó giờ Khê ca thuộc tuýp người 'tham công tiếc việc' kia mà, lần này đúng là chuyện lạ!

Đang chờ chị mình trả lời, bỗng trong điện thoại phát ra một tiếng... 'chụt'...

"Khê ca! Khê ca! Tiếng gì vậy? Nghe như là... Tiếng hôn!"

Vân Nghê không nhịn được mà gấp gáp kêu Vân khê, nhưng mà bên cạnh, Cố Hạo Khương lại chen hai từ 'tiếng hôn' vào làm cô cứng họng, đúng thật là có chút giống!

Vân Khê tức đến hộc máu, vốn xưa nay đã không có hảo cảm với Cố Hạo Khương nay lại càng... Tên khốn này chắc chắn bắt em gái cô mở loa ngoài, nếu không làm sao mà nghe được... cái tiếng đó!

"Không phải tiếng hôn! Anh không để em tôi có một chút riêng tư được sao Cố Hạo Khương?"

"Cô đang ghen tỵ với chúng tôi sao?" Thế là Vân Khê hết được nói chuyện với em gái, vì Vân Nghê đã bị Cố Hạo Khương giành lấy điện thoại, không cho cô tiếp tục ríu rít với Vân Khê nữa! Rất ngứa mắt hắn!

"Mau đưa điện thoại cho em gái tôi!" Vân Khê trầm giọng, có chút mất kiên nhẫn.

"Không cần thiết nữa, vốn chỉ muốn vợ của tôi yên tâm là cô không sao, giờ nghe tiếng rồi, cũng đến lúc cúp máy"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!