"Cố Hạo Khương! Anh thật đáng ghét!" Vân Nghê thật muốn cắn người, sao có thể đối với cô như vậy?
"Đó không phải là một câu lấy lòng!" Cố Hạo Khương lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Vân Nghê ngửa mặt lên trời, sau đó lại cúi xuống nở ra một nụ cười gượng:
"Khương... Anh thật đẹp trai!"
Cố Hạo Khương đương nhiên trong lòng nở hoa, nhưng lại ấu trĩ giả bộ:
"Anh tự biết điều đó, từ nhỏ đến lớn đều nghe nói thế nhiều lần rồi!"
"Khương, anh đúng là người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới!"
Cố Hạo Khương làm vẻ mặt đương nhiên:
"Đều này đã được cả thế giới công nhận rồi! Không tính!"
"...."
Cố Hạo Khương, anh đúng hơn phải tên là 'cố ảo tưởng' mới đúng!
"Khương... anh là một người chồng tốt!"
"Tốt thế nào?"
"Tốt nhất trên đời luôn!" Vân Nghê không do dự mà nói lời trái với lương tâm...
"Thêm vài câu nữa xem!"
"Hừ! Đồ đáng ghét! Nói nãy giờ mà anh còn muốn lật lọng sao? Em thách anh dám thả em xuống đấy!" Đúng là tên không ra gì mà! Cô đã cố hết sức lấy lòng hắn rồi đấy có được không!
Vừa dứt lời, Vân Nghê có cảm giác như hai tay Cố Hạo Khương thả lỏng ra, không còn ôm chặt lấy cô nữa, ngay cả cơ thể cô đang bám dính lấy người hắn cũng dần trơn tuột xuống nước.
"Áa... Khương!"
Vân Nghê hoảng sợ ôm chặt lấy người hắn, sau đó hai tay Cố Hạo Khương mới từ từ ôm cô lên cao như khi nãy, không để cô tuột xuống nữa.
"Em đúng là nhát gan mà!" Cố Hạo Khương cười đến sảng khoái, ở bên Vân Nghê, hắn đã không còn là Cố Hạo Khương với khuôn mặt không cảm xúc nữa, hoặc... Chính là ở bên cô hắn mới là chính hắn!
"Anh thật muốn thả em ra sao?" Nói xong Vân Nghê liền cắn mạnh lên bả vai hắn.
Cố Hạo Khương hôn nhẹ lên má cô, hoàn toàn coi cô chỉ như đang cắn yêu hắn, làm Vân Nghê tức muốn chết!
"Làm sao có thể thả em ra? Nếu em chìm xuống, anh sẽ lặn xuống theo em, cùng em ở một chỗ, mãi không xa rời!"
Vân Nghê không thể tin nổi vào tai mình, đôi mắt trong veo hướng đến nhìn chằm chằm Cố Hạo Khương...
Trong đôi mắt của Cố Hạo Khương chỉ có gương mặt ngơ ngác của cô, hắn nhìn cô thập phần ôn nhu, thập phần cưng chiều...
"Khương, em yêu anh!"
Đột nhiên Vân Nghê rất muốn nói ra điều này, cô yêu hắn, rất yêu, nhưng cô lại rất ít khi bày tỏ điều đó với hắn, nó như là một thứ tình cảm mà cả hai đã tự hiểu.
"Nói lại lần nữa xem!" Cố Hạo Khương hôn lên hõm cổ cô, cất giọng trầm thấp.
"Em yêu anh!"
"Thêm lần nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!