Chương 5: Họa sát thân từ món cổ vật

- Anh Mộc, anh quen đứa trẻ này sao? Nhìn sắc mặt của anh lạ quá.

Cơ Nhạn nhìn thấy cơ mặt Mộc Bình co giật liên tục thì kỳ quái hỏi.

- Không, tôi không quen. Một đứa trẻ khuất cái thôi mà, ở Vũ Lương này nhiều lắm.

Biết mình biểu hiện hơi thái quá, Mộc Bình liền giả vờ như không nhận thức Tiểu Hắc. Anh ta tin rằng nếu mình không thừa nhận thì tên tiểu quỷ kia cũng không thể nào làm gì được cả.

Lúc này, Tiểu Hắc đã đi đến trước mặt Mộc Bình và Cơ Nhạn. Vừa nhìn thấy thái độ của Mộc Bình là nó hiểu ngay, ông chú này định coi mình là không khí sao. Đáng tiếc, gặp phải Tiểu Hắc nó xem như ông chú này xui xẻo rồi, nó vốn là chuyên gia ăn vạ cơ mà.

- Cha... Cha không nhận ra con sao?

Nhanh như chớp, Tiểu Hắc giọt lệ hai hàng, hai tay xông đến ôm chặt một chân của Mộc Bình, khóc lóc kêu lên. Hành động bất ngờ này của nó khiến ngay cả Mộc Bình cũng giật mình không biết phản ứng như thế nào.

- Thằng nhóc kia, cậu nhận lầm người rồi. Tôi không phải cha của cậu.

Khuôn mặt Mộc Bình đỏ lên vì xấu hổ, anh ta thật sự không ngờ tên tiểu quỷ lại xuất ra tuyệt chiêu độc địa này. Thật là quá vô liêm sỉ rồi, nhưng nói chuyện tiết tháo với một đứa trẻ nhìn chưa đến mười tuổi đầu đúng là chuyện không thực tế. Bây giờ Mộc Bình mới thấm thía lời mẹ anh hay dạy "đừng bao giờ gây chuyện với phụ nữ, người già hay trẻ nhỏ vì người chịu thiệt chính là mình".

- Tại sao cha lại nói như vậy? Cha bỏ con với mẹ ba năm không về nhà, giờ mẹ đang bệnh nặng, con thì đã một tuần chưa có hột cơm nào vào bụng? Sao cha lại nhẫn tâm đến như vậy?

Tiểu Hắc càng diễn càng giống thật, nó lăn ra mặt đất gào khóc thật lớn, khiến cho người đi đường đều phải chú ý đến. Đáng tiếc, nếu có một hạng mục ảnh đế cho diễn viên dưới mười tuổi thì tên nhóc này chắc chắn là một ứng viên nặng ký rồi. Tiếu Hắc diễn xuất thần đến nỗi Cơ Nhạn cũng phải mủi lòng xúc động, hai mắt cô đỏ hoe nhìn Mộc Bình trách cứ:

- Anh Mộc, lúc gặp anh em nghĩ anh là người lễ giáo đứng đắn, không ngờ anh... anh

Không chỉ Cơ Nhạn mà những người xung quanh lúc này cũng bàn tán xôn xao, không ít ý kiến chê trách "người cha" vô trách nhiệm này.

- Không ngờ nhân phẩm cảnh sát bây giờ lại tệ đến vậy. Tôi nhìn anh chàng này bề ngoài trông cũng được, không nghĩ lại là hạng người tệ bạc.

- Nhìn đứa trẻ kia xem, ngay cả một góc áo lành lặn cũng không có, lại gầy trơ xương, chắc là phải chịu khổ cực dữ lắm. Thật là tội nghiệp quá!

- Tôi đề nghị chúng ta nên góp ý đến sở cảnh sát thành phố để thanh lọc lại nhân viên của mình, trị an của nhân dân mà để cho loại người này quản lí đúng là nguy cơ lớn cho xã hội.

Hầu như mọi lời bình phẩm không hay đều hướng về Mộc Bình bay đến như mưa. Anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này dù không bị nước bọt người dân dìm chết thì ngày hôm sau anh ta cũng sẽ thành đề tài hot trên trang nhất của mấy tờ báo địa phương mất.

"Coi như mày lợi hại"

Dù gân xanh đã nổi đầy mặt nhưng Mộc Bình không còn cách nào khác hơn là thỏa hiệp. Vội vàng cúi người xuống ẳm lấy Tiểu Hắc, anh ta nói nhỏ gì đó vào tai của nó. Sau một vài giây suy nghĩ, Tiểu Hắc mới khẽ gật đầu.

- Ôi! Con không ngờ cha lại có nổi khổ tâm động trời như vậy. Con xin lỗi cha, mình về nhà thôi, mẹ đang đợi chúng ta đấy.

Đã nhận được hứa hẹn, vai diễn nạn nhân cũng nhanh chóng kết thúc, màn cuối cùng chỉ là cái kết đoàn viên hợp lòng khán giả như bao bộ phim ngôn tình hay chiếu trên truyền hình. Không còn gì thú vị nữa, kịch tan khách tàn, người đi đường cũng tản đi gần hết, chỉ trừ một số người lắm chuyện còn đứng lại

Như phạm nhân vừa được ân xóa, Mộc Bình lập tức ẵm Tiểu Hắc chạy như bay đến một góc đường vắng gần đó. Sau khi xác định không có ai chú ý dến mình nữa, anh ta mới thở ra một hơi.

- Này ông chú, nhanh tay lên, tôi còn có việc phải đi gấp.

Tiễu Hắc căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của đối phương, nó chỉ giơ bàn tay nhỏ khô ráp ra với giọng điệu muốn gợi đòn.

- Cút đi thật xa cho tôi. Lần tới mà để tôi bắt gặp cậu thì cậu sẽ biết tay.

Mộc Bình có kìm chế cơn giận của mình, là một sĩ quan chuyên nghiệp anh ta rất mau chóng ổn định lại tâm tình. Cách ăn vạ của đứa trẻ này có phần hơi bỉ ổi nhưng mưu trí của nó lại không hề tầm thường tí nào. Nếu cho nó đi làm điệp viên thì chắc chắn dễ dàng đánh lừa được khối người.

- Đây, cho cậu.

Nhận ra Mộc Bình bề ngoài đã an tĩnh trở lại, Tiểu Hắc trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng nó không nghĩ nhiều mà vội nhận lấy chục tờ giấy bạc mới tinh.

- Nhóc không kiểm tra xem ta đưa bao nhiêu à?

Thấy Tiểu Hắc vừa nắm tiền trong tay liền cất vào trong túi thì Mộc Bình thắc mắc. Theo anh ta thấy, một người bình thường nhận được món lợi nhất định sẽ tham lam xem xét mình được nhận nhiều hay ít, huống chi là một tên khuất cái như Tiểu Hắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!